
Tác giả: Vô Xứ Khả Đào
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134976
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/976 lượt.
hướn mày: “Tôi biết chuyện Phương Gia Lăng sắp đính hôn, nhưng tôi không hiểu, anh muốn đến đây cần gì phải tìm một cái cớ tồi tệ như vậy?”
Một cơn giận bắt đầu hừng hực cháy trong lồng ngực, cô càng bình tĩnh anh lại càng táo bạo, dùng tay lôi tấm thiệp cưới đó ra, hỏi rõ ràng từng chữ: “Vậy đây là cái gì?”
Tang Tử Quan mở ra xem, cười nhạt: “Là trò đùa của ai đó, thế mà anh cũng tin sao?”
Cô nhướn mắt với vẻ khó tin, ánh mắt ấy rơi trên người Tiêu Trí Viễn, hiếm khi thấy được khuôn mặt hết đỏ lại trắng của anh lúc này, cuối cùng anh đã lấy lại được vẻ trấn tĩnh vốn có, ánh mắt trầm hẳn xuống: “Là anh ta trêu anh thôi sao?”
“Ân oán giữa các anh tôi không hiểu lắm. Tóm lại Lạc Lạc trở về bên tôi là tôi đã rất thỏa mãn rồi.” Đầu ngón tay Tang Tử Quan khẽ đặt lên thành chén trà: “Cảm ơn!”
Tiêu Trí Viễn chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười, đối diện với cô vợ cũ ung dung bình thản, lạnh lùng mà không hề giận dỗi trước mặt, anh ngừng lại một lát mới đờ đẫn nói: “Có gì mà phải cảm ơn, lúc đầu khi đưa nó cho nhà bên đó, anh đã nghĩ đến sẽ phải lấy nó lại bằng được. Hơn nữa, nó họ Tiêu, là con gái anh!”
Tang Tử Quan lại nhìn anh lần nữa.
Tiêu Trí Viễn ý thức được điều gì đó nên vội vàng giải thích :”Anh không phải muốn tranh quyền nuôi dưỡng với em đâu.”
“Vậy được rồi.” Tang Tử Quan thở phào, lại nghiêm nghị nói: “Nếu anh muốn, tôi vẫn sẵn sàng tranh giành với anh.”
Đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, dường như muốn nói gì đó, song lại thôi.
“Bây giờ tôi vẫn còn một điều chưa hiểu, vì sao… phải giấu tôi bốn năm?”
“Em để ý đến chị gái em như vậy, nếu anh nói với em rằng… cô ấy vẫn luôn biết quan hệ giữa chúng ta, lại lợi dụng mối quan hệ này để ngầm liên lạc với Quang Khoa, anh sợ em sẽ buồn lòng.” Có lẽ là chìm sâu trong hồi ức nên vẻ mặt Tiêu Trí Viễn thoáng trầm xuống, giọng nói mang theo ý tự giễu mơ hồ: “Hơn nữa, em cũng biết đấy, anh chẳng phải người tốt gì. Hiểu rõ đây chỉ là một màn lợi dụng nhau, anh sợ em quá đơn thuần nên vẫn luôn gạt em. Lúc đầu anh dùng máy tính của em là cố ý, bởi vì anh nghĩ rằng chị em nhất định sẽ dùng cách nào đó thông qua em để có được password. Vì thế anh tương kế tựu kế, tiếp tục làm đối phương sa vào trận địa của mình.”
“Buổi tối mà em trông thấy… anh hoàn toàn không say, anh biết cả quá trình, anh biết đó là Hạ Tử Mạn. Cô ấy đưa anh về nhà, thậm chí còn chủ động tiếp cận anh, chỉ vì lúc đó trong cặp sách của anh có một tập tài liệu. Em biết đấy… người chị em yêu là người khác, căn bản không thể xảy ra chuyện gì với anh… Ngày hôm sau anh mới phát hiện thì ra em ở trong nhà anh, thậm chí còn chứng kiến màn kịch đó. Nhưng vì anh phải lập tức ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác với ESSE nên cũng không tiện giải thích nhiều.
Sau đó ở nước ngoài, hợp đồng đó đã nằm trong tay Thượng Duy, anh mới hoàn toàn ngả bài với chị em, cô ấy thừa nhận đã làm tất cả nhưng vẫn một mực không nói cho anh biết cha đứa trẻ là ai, anh… đương nhiên sẽ cho rằng đứa trẻ ấy là của tổng giám đốc Quang Khoa khi đó, cũng chính là chú ba của Phương Gia Lăng. Cô ấy nói họ đã chia tay, sau này sẽ không còn liên lạc với đối phương nữa, cô ấy chỉ muốn tìm một nơi an toàn, yên bình sinh đứa trẻ ra. Cô ấy… dù sao cũng là chị gái em, anh sợ cô ấy có chuyện nên đành đi kiểm tra, xét nghiệm, khám thai cùng cô ấy. Cô ấy cũng đã đồng ý với anh, sau khi về nước sẽ giải thích tất cả với em.”
Tiêu Trí Viễn bất giác cười khổ, “Sau đó xảy ra chuyện gì thì em đã biết rồi đấy, trước khi đến gặp em, cô ấy đã gặp tai nạn, đúng là ngoài tưởng tượng… có lẽ đó chính là số phận. Lúc anh chạy tới bệnh viện, em dường như đã trở thành người khác, thực sự… rất đáng sợ.”
Khi đó anh thực sự cảm thấy rất khó khăn. Phía trước là vực sâu vạn trượng, phía sau là vách đá dựng đứng.
Anh hiểu rằng, toàn bộ hy vọng của Tang Tử Quan lúc đó đều được ký thác lên đứa trẻ sơ sinh kia. Nếu như không có con bé, có lẽ cô sẽ bỏ đi, không còn một chút lưu luyến nào nữa.
Nếu như nói với cô tất thảy, cô liệu có thể chung sống với đứa trẻ này được không?
Thế nhưng, nếu như giấu giếm tất cả, cô và anh… lại sẽ trở thành cái dạng gì?
“Tử Quan, thời gian đó, tha lỗi cho sự sợ hãi của anh. Anh không dám đánh cược, anh không dám nói ra khiến em phải thất vọng… Nhưng chí ít làm vậy anh còn có thể giữ em lại bên mình.” Tiêu Trí Viễn thì thào, “Xin lỗi, lúc đó… anh thực sự rất sợ hãi.”
Tang Tử Quan nhìn cốc trà trong tay mình với vẻ kinh ngạc, dường như chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể trông thấy nó lạnh dần, mãi đến khi cả căn phòng đều lạnh như vậy. Cô biết anh đang đợi một câu nói từ phía cô, có thể là tha lỗi, có thể là an ủi nhưng bây giờ, cô không thể nói được bất cứ điều gì, cô chỉ có thể ngồi im ở đó, nghe tiếng chuông chùa từ phía xa xôi truyền đến qua một rừng chè.
Vành mắt cô hơi đỏ nhưng lại cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc này. Cô vội vàng đứng lên, chén trà trong tay cũng rơi xuống mặt bàn, còn bắn cả nước trà lên người anh, “Tôi không hiểu anh sợ hãi cái gì?”
Tiêu Trí Viễn không tránh né,