
Tác giả: Vô Xứ Khả Đào
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134969
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/969 lượt.
br>“Em quậy chưa đủ hả?” Giọng nói Tiêu Trí Viễn khàn khàn.
“Đồng nghiệp liên hoan, em không phải đã nói với anh rồi hay sao?” Tang Tử Quan nhíu mày, “Ngài Tiêu, hôm nay ngài cũng được tự do, tối nay muốn hẹn hò với ai cũng được hết.”
Sắc mặt Tiêu Trí Viễn tối sầm lại, “Nhà hàng cũng đã đặt rồi, Lạc Lạc cũng được đón đi rồi, em bây giờ lại nói không đi mà được sao?”
“Em không đi.” Tang Tử Quan bỏ ngoài tai sự phân giải của anh, “Nhà hàng đó kín đáo, rất tiện cho việc anh thoải mái hôn hít người ta, vì nơi đó sẽ không có phóng viên đến chụp ảnh.”
“Em nói lại lần nữa xem?” Trong giọng nói đã ẩn giấu sự uy hiếp.
“Em không phải nói lại, anh vốn dĩ đã hôn hít người phụ nữ khác rất nhiều lần rồi.”
Mặc dù lửa giận trong lòng đã bốc cháy phừng phừng nhưng Tiêu Trí Viễn vẫn bình tĩnh sửa lại cho cô: “Hai lần.”
Cô hỏi lại: “Hai lần còn không tính là nhiều sao?”
Mắt thấy đã qua thời gian hẹn nên Tiêu Trí Viễn cũng không nổi giận nữa, nắm tay cô cười nhạt: “Em muốn nói chuyện cũ phải không? Tang Tử Quan, em nghĩ em thực sự chưa từng mắc lỗi sao?”
Tang Tử Quan vùng vẫy “Đau.” rồi không chịu yếu thế, “Anh nói xem nào!”
Anh hơi thả lỏng tay mình rồi cười nhạt, nói rõ từng chữ, “Những cái khác không nói, sở trường của em không phải là tỏ ra lạnh lùng sao?”
Bốn năm qua, anh đã chịu khổ biết bao lần, mãi đến giờ trong lòng anh vẫn nhớ rõ, lần dài nhất, hai người mười bảy ngày không nói với nhau câu nào.
“Ý anh là vì vậy nên anh mới bồ bịch với người khác, anh muốn thấy em ghen phải không? Em không tin đâu!” Tang Tử Quan nói tiếp, “Em chưa từng thấy anh thủ thân như ngọc bao giờ, đừng có viện cớ nữa!”
Tiêu Trí Viễn lại im lặng vài giây, làn mi đẹp đẽ nhướn lên, “Thực ra em cũng để tâm phải không?”
“Không có đâu!” Tang Tử Quan bướng bỉnh hất tay anh ra, “Em đi đây.”
“Vì sao ngày mai phục hôn rồi mà hôm nay em vẫn còn muốn để anh cô đơn một mình, còn mình thì đi chơi, em vô trách nhiệm thật đấy!” Giọng nói Tiêu Trí Viễn hiện lên một chút tức giận, anh nhìn bóng lưng cô, truy vấn.
Dường như là bị ba từ “vô trách nhiệm” kia chọc tức, Tang Tử Quan ngược lại dừng bước, không hề run sợ mà đối diện thẳng thắn với anh, “Tiêu Trí Viễn, nếu ngày mai chúng ta không thể phục hôn, thì đó không phải là vì em vô trách nhiệm, mà là… em đang suy nghĩ thật kỹ, liệu tính cách của chúng ta có thích hợp để sống cùng nhau hay không?”
Tiêu Trí Viễn giật mình, vì ngạc nhiên lên khóe môi cong lên thành một độ cong lạnh lùng: “Em nói nghiêm túc à?”
“Em không biết… Nhưng anh không cảm thấy, chúng ta hình như… càng ngày càng thích cãi nhau sao?” Tang Tử Quan nói xong câu đó liền xoay người ra ngoài không nhìn nét mặt anh nữa.
Thực ra tối nay là liên hoan cùng đồng nghiệp thật, lúc cô lái xe tới nhà hàng đó, tâm trạng lúc này cũng giống như thời tiết – những đám mây âm u mù mịt được đè xuống thật thấp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có tuyết rơi. Nếu nói cuộc cãi nhau “anh một câu tôi một câu” lúc đầu chỉ là do mâu thuẫn đôi bên thì lúc này, cô lại phải suy nghĩ kỹ càng… Từ lúc từ Ôn Đường trở về, rõ ràng là mâu thuẫn đều đã giải quyết ổn thỏa nhưng vì sao họ lại cãi nhau càng ngày càng nhiều?
Đúng là đề bài khó giải.
Lúc Tiêu Trí Viễn về nhà, theo thường lệ vẫn dừng lại trước cửa phòng ngủ của Tang Tử Quan.
Cửa đóng chặt, anh nghĩ cô đã ngủ rồi.
Có nên vào xem một chút không? Tiêu Trí Viễn do dự. Cuối cùng vẫn quyết định không vào mà xoay người đi ra phòng khách.
Đứng dưới vòng hoa sen, Tiêu Trí Viễn đã nhận ra bản thân mình có một sai lầm. Từ khi rời khỏi Ôn Đường, anh không còn ngủ trong phòng sách hay phòng khách nữa mà sẽ tự nhiên đem quần áo và đồ dùng cá nhân của mình bỏ vào phòng ngủ, nghĩ thêm một chút, anh quyết định mặc áo choàng tắm, tóc vẫn ướt đẫm và bước ra ngoài
Ngồi trên sofa, anh mở tin tức đêm khuya xem. Trong phòng vốn im lặng bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng cồm cộp rất nhỏ. Tiêu Trí Viễn vô thức ngẩng đầu lên nhìn, Tang Tử Quan ôm gối đứng giữa cửa, tóc tai lộn xộn, trông vẫn còn ngái ngủ: “Anh về rồi à?”
Tiêu Trí Viễn kinh ngạc, “Làm ồn đến em à?”
Cô rõ ràng vẫn còn buồn ngủ, ôm chặt gối vào lòng mình, “Không, em chỉ… ra xem mà thôi.”
Tiêu Trí Viễn nheo mắt lại, nơi sâu thẳm trong ánh mắt rực rỡ như sao trời, nụ cười hạnh phúc không thể kiềm chế, đi tới nắm tay cô, “Vậy em vào phòng đi.”
Anh nửa ép buộc nửa dẫn dắt đặt cô lên giường, tâm trạng rất tốt, dường như trận cãi nhau lúc chiều đã bay biến hoàn toàn. Nhìn khuôn mặt buồn ngủ dán chặt lên gối của Tang Tử Quan, anh không nhịn được mà muốn trêu cô. Vừa cúi đầu, nước trên tóc đã chảy xuống rơi lên mặt Tử Quan, có lẽ cô thấy lạnh nên chun mũi lại.
“Vì sao nửa đêm còn chạy ra ngoài?” Anh cúi người, đôi môi mỏng dường như sắp dán vào tai cô.
Tang Tử Quan tránh đi, mơ màng nói: “Cái gì?”
“Trước đây không phải mặc kệ anh sống chết hay sao?”
Tang Tử Quan cựa quậy, vùi đầu vào lòng anh, thì thào: “Em đâu có tỏ ra lạnh lùng với anh!”
“Giả vờ ngủ hả?” Tiêu Trí Viễn vuốt tóc cô, thật