XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khi Anh Gặp Em

Khi Anh Gặp Em

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134974

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/974 lượt.

thuật đã đứng ở đây vẽ tranh phong cảnh, nhớ Phương Tự và mình tay trong tay cùng đi trên cây cầu đá này.
Trong ánh nắng chiều muộn, Tiêu Trí Viễn đang bế con gái đứng trên cây cầu đá, chẳng biết đang nhìn cái gì.
Tang Tử Quan đi tới phía sau họ, khẽ gọi một tiếng: “Lạc Lạc.”
Lạc Lạc quay đầu lại, trông thấy Tang Tử Quan nhưng lại không hề giống như chú cún nhỏ nhào vào lòng mẹ chỉ nghiêng đầu quay sang nhìn cha, mắt chớp chớp, giống như đang đợi chỉ thị tiếp theo.
Tiêu Trí Viễn xoa xoa đầu con bé, đặt nó xuống đất, cô bé liền chạy về phía cầu bên kia.
“Lạc Lạc…”
Tiêu Trí Viễn chỉ mỉm cười đón lấy chiếc áo khoác trong tay cô, dịu dàng phủ thêm lên người cô: “Tang Tử Quan… Em thật sự khiến anh hết cách…”
Lời còn chưa dứt, trên dòng sông tối tăm lại lập lòe một chút ánh sáng.
Tang Tử Quan nhìn với vẻ kinh ngạc, cô đã nhận ra, nhưng lại chậm chạp không hiểu.
Trong màn đêm tối như mực, tựa như toàn bộ sao trên trời đều tụ ở đây, tầng tầng lớp lớp, rất nhiều những bóng đèn nhấp nháp sáng lập lòe, rất nổi bật trên nền trời tối thẫm, lúc sáng lúc tắt, không thể đoán trước.
Những ánh đèn ấy lúc cùng sáng lên sẽ xếp thành một hàng chữ.
“Lấy anh nhé?”
“Lấy anh nhé?”

Chính là tại đây, họ lần đầu tiên gặp nhau. Lúc đó anh nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, còn cả mùi hương đặc biệt trên người cô, mùi hương đặc hữu của thiếu nữ, còn mang theo cả mùi quất ấm áp trong lành, trong gió đêm mùa hạ rõ ràng tiến vào nơi sâu nhất trong lòng anh.
Khi đó anh đã nghĩ đây là món quà vô cùng hoàn mỹ mà ông trời ban tặng cho, nhưng chẳng hiểu sao, thế sự và thời gian lại khiến nó hóa băng đá, đem yêu hận giữa hai người biến thành một vết thương thật dài và sâu, giấu kỹ trong lòng khó xóa nhòa.
Hôm nay, anh lại đứng ở đây, tất cả mọi tế bào trên người đều đang cầu khẩn… anh muốn món quà này lại trở về bên mình lần nữa.
Tang Tử Quan kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng rũ mắt xuống: “Ngày đó em bán đứng anh, anh hận em không?”
Cô đến giờ vẫn nhớ như in ánh mắt cô quạnh ấy của anh, ánh mắt ấy khiến cô sợ hãi đến nỗi không biết nói gì.
“Không.” Anh trả lời rất nhanh.
“Tử Quan, nếu yêu một người thật lòng em sẽ biết, giữa hai người nếu như người sai lầm là đối phương, dù người đó có cố ý gây sự đến đâu em vẫn có thể bao dung được, còn nếu chính mình là người mắc lỗi, em sẽ luôn cảm thấy lương tâm cắn rứt.” Anh dừng lại, ánh mắt có chút buồn bã nhàn nhạt: “Anh đã… làm sai rất nhiều chuyện, rất có lỗi với em… vì thế sao anh có thể hận em được?”
Trong tiếng gió thổi, Tang Tử Quan ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực, nhưng giọng nói cô lại có phần run rẩy, không biết vì lạnh, hay vì trong lòng dậy sóng.
“Thực ra, ngày đó em không hề tiết lộ tin tức cho Phương Gia Lăng, em muốn ly hôn với anh nhưng cũng sẽ không dùng phương pháp… làm anh rất đau lòng này. Sau đó em mới biết tin tức là do Iris tiết lộ… Thời gian đó, em còn cảm thấy khó chịu hơn anh, bởi vì em nghĩ… có lẽ anh sẽ thực sự không tha thứ cho em.”
Tiêu Trí Viễn mỉm cười, giơ tay kéo cô ôm vào lòng mình, rồi đặt môi lên trán cô, thầm thì: “Cảm ơn em.”
Thì ra, hai người họ dù có đi đến đường cùng, cũng chưa từng… thực sự bỏ rơi đối phương.
“Lấy anh được không?” Anh lại một lần nữa lặp lại ước nguyện của mình, dần cảm thấy vững tâm hơn.
Tang Tử Quan bắt đầu khóc nức nở. Anh không ngăn cản cô chỉ dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con, nhưng lại ôm cô chặt hơn nữa, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, không một khe hở.
“Không có thành ý…” Tang Tử Quan giơ tay lau vội nước mắt, bất ngờ nói.
Tiêu Trí Viễn giật mình, “Anh mất cả buổi chiều để làm đấy… không có người giúp đỡ đâu.”
“Phương thức cầu hôn mà anh và Phương Tự bàn bạc với nhau bốn năm trước… đến giờ vẫn dùng.” Cô mỉm cười, một dòng nước mắt không thể kiềm chế được lại rơi xuống.
“…”
Chân quần anh bị kéo nhẹ, Lạc Lạc đã trở về, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lấm lét, ngây thơ nói: “Papa, mưa rồi!”
Cha con bé nhẹ nhàng giải thích, “Không phải đâu, là mẹ con khóc đấy”
“Hả? Vì sao mẹ lại khóc? Cha bắt nạt mẹ sao?”
Tiêu Trí Viễn nhìn dòng nước mắt đang chảy dài của Tang Tử Quan, anh thấy cô đang mỉm cười trong lòng mình.
Xin em hãy ở trong lòng anh, để anh có thể ôm lấy em.
Cho đến khi vết thương lành hẳn, cho đến khi thời gian qua đi.
Anh nhìn vẻ ngây thơ của con gái, trái tim như được lấp đầy: “Bởi vì, cuối cùng… mẹ con cũng bị cha làm cho cảm động.”
Đây là lần cãi nhau hăng nhất của hai người từ khi trở về từ Ôn Đường, ngay cả lý do vì sao ban đầu lại cãi nhau Tử Quan cũng quên sạch.
Vốn hai người đang ở trong phòng khách đè âm lượng xuống thật thấp, sợ làm ảnh hưởng đến con gái đang vẽ tranh trong phòng, không ngờ trước khi Lạc Lạc được ông nội bế đi lại quẳng cho cha mẹ nó một câu “Ngốc nghếch”, điều này khiến Tang Tử Quan vốn đã nguôi giận lại không thể bình tĩnh thêm nữa, đợi đến lúc con bé ra khỏi cửa, cô không thèm nhìn Tiêu Trí Viễn mà đi thẳng đến lấy chìa khóa xe, định ra ngoài.<