80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Tác giả: Mạn Nông

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1341663

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1663 lượt.

o giờ.
"Buổi chiều tôi sẽ đi làm đúng giờ." Tôi vô lực nói.
"Cô mới ở tòa án ra sao?"
"Vâng:
"Ở đâu? Tôi đến đón cô."
"Không cần, tôi đang ở trên xe."
"Cô ở chỗ nào? Tôi sẽ đến đón,sau đó cùng đi ăn cơm trưa." Thật bá đạo, không cho người khác kịp kháng nghị.
Ai....
"Vậy được rồi. Hiện tôi đang ở rất gần phòng khám, gặp nhau ở đấy đi."
Không đợi anh ta trả lời, tôi ngắt điện thoại nói với lái xe. Điện thoại lại vang lên.
"Tôi noi lát nữa gặp mà!" Giọng nói tôi không vui, tưởng lại là Quý Phong Nhiên.
"Anh có hẹn em sao?" Giọng lôi Nặc trêu chọ truyền đến.
"Nha, là anh a. Em cứ tưởng ông chủ của em."
"Quý Phong Nhiên sao? Hắn quả thật là tên luôn là cho người ta ghét." Anh chậm rái nói.
"Anh có việc à?"
"Mọi việc đã xong rồi sao?"
"Xong rồi."
"Buổi tối ăn mừng một chút chứ?" Anh đề nghị.
"Không cần." Cũng không phải chuyện đáng ăn mưng gì.
"Anh muốn cùng em ăn một bữa cơm."
Vì sao đột nhiên nói ái muội như vậy! "Vậy về nhà đi."
"Tối nay anh sẽ dẫn em đến một nơi." Nghe ra tâm tình của anh có vẻ không tồi.
"Được, em sẽ ở nhà chờ anh."
"Không, anh qua phòng khám đón em."
"Cũng được."
"Buổi tối gặp."
Hôm nay anh thật là lạ. Hoặc là nói từ sau đêm ở rừng núi hoang dã đó, anh đều có chút khác thường.
Chẳng những liên tục hai đêm đều ngủ lại nhà, còn thường xuyên thích ăn cơm với tôi.
Tôi bắt đầu không hiểu....
Xe dần dần dừng trước phòng khám. Tôi xuống xe, gió thổi nhẹ nhẹ làm đầu óc trở nên thanh tỉnh.
Tôi dự cảm thấy có cái gì đó đang trở nên phức tạp, mà bản thân dường như không có cách gì làm nó thay đổi.
Không biết là cái gì cũng không có sức làm cai gì hết.
Tôi chỉ có thể đem tâm hồn đan gợn sóng, chậm rãi làm cho yên tĩnh lại thôi.
"Cô đi đường luôn không nhìn sao?" Giọng của Quý Phong Nhiên từ phía sau truyền đến.
Tôi dừng lại, xoay người, nhìn anh ta.
Trơ mắt nhìn cô đi ngang qua tôi, tôi thật không biết từ khi nào mình lại trở nên bình thường như vậy." Anh ta đi về phía tôi.
"Không có ai sẽ nói anh bình thường." Tôi liếc anh ta một cái.
"Đi thôi." Anh ta chỉ vào xe của mình. Dẫn đầu đi qua.
Ngạo mạn từ từ đi theo, trơ mắt nhìn anh ta ngồi vào trong xe.
Cho tới bây giờ Quý Phong Nhiên chưa từng là kiểu đàn ông ga lăng, việc mở cửa xe cho phụ nữ đối với anh ta mà nói chính là làm điều thừa.






Mọi người đều nói trước khi bão táp ập đến tất cả đều đặc biệt yên tĩnh. Mà tôi dường như đang cảm nhận được hơi thở như vậy.
******
Sáng sớm, lúc tôi thức dậy thì Lôi Nặc đã rời khỏi.
Giữa lúc mơ hồ ngủ say, hình như tôi nghe thấy điện thoại đánh thức anh.
Đến lúc thoáng tỉnh dậy, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng anh đóng cửa.
“Thái thái, Thương tiểu thư đến thăm cô.” Người giúp việc báo cáo.
Tử Vận?
“Vào đi.” Tôi khó khăn từ trên giường ngồi dậy.
“Cậu làm sao vậy?” Tử Vận lo lắng nhìn tôi.
“Không sao.” Tôi cười cười với cô ấy.
“Ngồi đi, sao cậu lại tới đây?”
“Hôm nay được nghỉ, muốn đến thăm cậu thôi.” Cô ấy ngồi ở bên giường.
“Ha ha, mình đang chuẩn bị ngủ cả ngày đây.”
“Mình có việc muốn nói với cậu.” Vẻ mặt cô ấy có chút nghiêm túc.
“Việc gì vậy?”
“Mình mang thai rồi.” Cô ấy bình tĩnh nói hết câu.
“Cái gì –”
Tôi giật mình, mở to mắt nhìn cô ấy.
“Trời ạ.” Tôi thật không biết nên phản ứng như thế nào.“Niếp Hoàn Vũ có biết không?”
“Không biết.” Cô ấy lắc đầu.
“Vậy…… Cậu có tính toán gì chưa?”
“Mình không biết nữa.” Cô ấy bất lực lắc đầu, yếu ớt khiến người ta đau lòng.
“Đứa nhỏ bao lâu rồi?”
“Sáu tuần.”
Ài……
Tôi chỉ có thể cảm thán thiên ý trêu người. Giờ phút này tôi nghĩ mình ngoại trừ ôm cô ấy ra thì cái gì cũng không làm được.
Ôm thân hình mỏng manh của cô ấy, tôi cảm thấy lòng chua xót.
Chuyện của cô ấy cùng Niếp Hoàn Vũ, vốn đã không rõ ràng.
Giờ lại thêm một đứa nhỏ.
“Cậu…… có định nói với anh ta không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Mình sợ lắm. Mình không biết nên làm thế nào nữa!” Cảm xúc của cô ấy hơi hơi kích động.
“Trước hết đừng nghĩ gì cả, bồi dưỡng bản thân cho tốt rồi tính tiếp.”
Người đàn ông như Niếp Hoàn Vũ hẳn là sẽ không cần đứa nhỏ này rồi. Trong lòng tôi không nhịn được mà đoán như vậy.
Cho dù anh ta thật sự yêu Tử Vận, thì dường như áp lực gia tộc cũng không cho phép anh ta có con riêng.
“Niếp Phong bảo mình hãy nói với anh ta.” Tử Vận nhìn tôi.
“Niếp Phong?” Sao anh ấy lại biết!
“Buổi trưa anh ấy tìm mình ăn cơm. Nói là sau khi nhìn thấy mình đi ra từ bệnh viện phụ khoa cùng phản ứng cơ thể của mình liền biết được.”
“Anh ta đã nói gì?” Tôi hỏi.
“Nói Hoàn Vũ sẽ không để mình bỏ đi đứa nhỏ, bảo mình hãy nói với anh ta. Còn nói anh ấy hiểu rõ anh trai mình.”
“Cậu nghĩ thế nào?”
“Mình cần suy ngẫm lại.”
“Cũng tốt.”
Mang thai cũng không nhất định có thể mượn việc đó mà trói chặt được một người đàn ông, chỉ cần anh ta vô tâm, mình làm gì cũng là phí công.
Tôi nghĩ Tử Vận hết sức rõ ràng điểm này.
Không biết vì sao,