
Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134433
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/433 lượt.
úng không?".
Đồ gian xảo! Cô thầm chửi rủa. Hiện giờ cô hai mươi sáu tuổi, sau ba năm nữa há chẳng phải ngấp nghé ba mươi? Tới lúc đó được xếp vào đội ngũ bà cô già, e là sẽ chẳng có ai nhòm ngó đến. Nhận thấy sắc mặt thay đổi nhanh chóng của cô, anh khẽ cười, cô tức tới mức mím chặt môi, một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Rốt cuộc anh đã đùa đủ chưa?".
"Sao em luôn nghĩ anh như vậy?"
"Bởi tình trường của anh quá phức tạp."
Thực ra giọng điệu của anh vẫn có nét lười biếng khó tả, nhưng nụ cười ẩn chứa trong mắt đã được thu lại, đáy mặt sâu xa nhưng ánh mắt vô cùng rạng ngời: "Đây chính là nguyên nhân em không tin tưởng anh?".
Cô chợt bối rối trước dáng vẻ đứng đắn bất ngờ của anh, liền qua"hừ" một tiếng không rõ thái độ thế nào. Anh không nói gì thêm nữa.
Một lát sau, tiếp viên hàng không đi tới đưa chăn cho mấy khách ngồi khoang hạng nhất, tiện tay điều chỉnh đèn phía trên tối đi, cô liếc nhìn trộm, thấy anh đang nhắm mắt giả ngủ. Lúc này cô tiếp viên hàng không vừa hay đi tới bên cạnh cô, cô liền ra hiệu với cô ta, tiếp đó chỉ vào Giang Dục Phong, cô nàng tiếp viên xinh đẹp hiểu ý ngay, khẽ mỉm cười gật đầu rồi quay người đi, sau đó nhanh chóng đưa chăn tới.
"Cô đắp chăn giúp anh ấy, cảm ơn." Cô ra hiệu bằng miệng, tiếp đó khẽ động động ngón tay, thấy anh không có phản ứng gì liền lấy hết can đảm rút bàn tay mình trong tay anh ra, sau đó nghiêng mình, ngây người nhìn về phía chiếc đèn nhỏ đang nhấp nháy trên cánh máy bay.
Nhiếp Lạc Ngôn vốn tưởng rằng sự việc lần này sẽ nhanh chóng qua đi, ai ngờ chỉ sau mấy ngày, Giang Dục
Phong đã huênh hoang, dương dương tự đắc. Nguyên nhân là sau mấy ngày nghỉ, công việc của cô dồn ứ, ngày nào cũng phải làm thêm giờ tới tận khuya, lại bị ông chủ triệu tập họp tổ Thiết kế. Kết quả là trước khi về nhà, điện thoại của Nhiếp Lạc Ngôn gần hết pin. Khi điện thoại chỉ còn vạch cuối cùng, cô nhận được cú gọi của Giang Dục Phong.
Cô đứng trong thang máy tầng dưới, bên cạnh còn có mấy đồng nghiệp, nghe giọng anh hỏi: "Em đang làm gì vậy?".
"Vừa tan làm."
"Anh đang ở gần nhà em."
"Thế à?"
"Em chưa ăn cơm phải không? Nghe giọng mệt mỏi lắm, chẳng có tinh thần chút nào."
Đúng là cô rất ủ rũ, không những thế, tâm trạng còn chán nản vô cùng, đang định nói thêm vài câu với anh thì điện thoại đã tự động tắt máy.
Cũng hay, cất chiếc điện thoại với màn hình đen sì, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào con số không ngừng nhảy nhót trên đèn báo của cầu thang máy. Đám đồng nghiệp đứng bên cạnh vẫn đang xì xào bàn luận về quyết định được thông báo trong cuộc họp vừa xong, tiếng bàn tán ồn ào vang vọng trong thang máy nhỏ hẹp rồi truyền tới tai khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Vừa bước lên cầu thang, Nhiếp Lạc Ngôn ngỡ ngàng thấy một bóng người đứng trước cửa nhà. Cô giật thót mình, may mà đèn cảm ứng vào lúc đó lại bật sáng, cả gian cầu thang phút chốc sáng bừng.
Cô vỗ ngực thở phào, sau đó bực tức hỏi: "Sao anh lại tới đây? "
Giang Dục Phong thản nhiên nhìn cô đáp: "Đừng ra vẻ như vậy nữa, trông em cứ như vừa gặp ma ấy".
Nửa đêm canh ba mà dọa người ta thế này, đúng là còn đáng sợ hơn cả gặp ma.
Cô đẩy cửa vào nhà, anh tự động bước theo.
"Này, nhà em chẳng thay đổi gì cả. Em có phải là con gái không vậy, vứt bừa bãi quần áo trên sô pha, lẽ nào hằng ngày em không có thời gian dọn dẹp?"
Cô vứt chìa khóa nhà lên bàn uống nước, chau mày nói: "Muộn thế này rồi, xông vào nhà người ta là hành vi chẳng văn minh chút nào".
"Sao hôm nay em bực bội thế?”, anh cười khẩy, rồi lại hỏi tiếp: "Vừa rồi sao lại tắt máy khi đang nghe máy thế?".
"Điện thoại hết pin."
"Thì ra là vậy, anh lại cứ tưởng em có gì không hài lòng với anh."
"Em có gì bất mãn với anh sao?", cô lạnh lùng lườm anh: "Những nhà tư bản như anh luôn luôn chiếm thế thượng phong, còn bọn em mãi mãi bị áp bức, bởi thế không thể không bất mãn, càng không thể phản kháng".
Rõ ràng cô đang rất tức giận, nhưng anh lại tỏ vẻ như không hiểu, ngồi xuống ghế sô pha, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. "Rốt cuộc là có chuyện gì? Em có biết bộ dạng lúc này của em trông giống con gì không?"
"Xin lỗi, từ nhỏ em rất ít khi đi vườn thú."
"Giống nhím, không những thế còn là con nhím đang xù lông nữa kìa." Anh cười, rồi giơ tay về phía cô một cách tự nhiên: "Lại đây, nói cho anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Thực ra cô không biết tại sao Giang Dục Phong lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, cũng không hiểu tại sao muộn thế này rồi anh vẫn còn mặc com lê, đến kiểu tóc và ca vát cũng được chải chuốt cầu kỳ.
Ngồi trong chiếc sô pha mềm mại, rộng rãi, Nhiếp Lạc Ngôn buồn bã nói: "Hôm nay Kyle mở cuộc họp, nói phải cắt giảm nhân viên".
"Việc này, hình như anh đã nhắc nhở em từ lâu rồi thì phải."
"... Thực ra cũng không thể coi là cắt giảm nhân viên. Nhưng anh có biết lý do là gì không?" Cô sầm mặt, khóe miệng chùng xuống: "Nghe nói là phòng của bọn em có người ngầm dẫn đi mấy khách hàng, khiến công ty phải chịu tổn thất nghiêm trọng."
"Hả?"
Có vẻ Giang Dục Ph