
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng
Tác giả: Chiêm Qua
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 134662
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/662 lượt.
i khỏi gia đình để bắt đầu cuộc sống độc lập.
Lý Cường mới nhận được tin từ phía ba mình. Hóa ra mẹ mình và mẹ Văn Văn là bạn cùng thời học phổ thông với nhau, hai người cùng khóa nhưng không cùng lớp. Tuy vậy cũng đều là những nhân vật đình đám trong trường. Mẹ anh thiên hướng về văn, còn mẹ Văn Văn thiên hướng về võ.
Từ lớp 10 đến lớp 12 cả hai người cùng tham gia đều đặn những cuộc thi của trường. Hơn nữa, hai người luôn là những lá cờ đầu.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, sau khi tốt nghiệp cấp 2, do chí hướng mỗi người mỗi khác nên họ cũng mất liên lạc với nhau từ đó.
Bây giờ Lý Cường mới nhớ ra mẹ mình vẫn hay nhắc đến một người: “Mẹ có một người bạn học cấp 3 rất có bản lĩnh…”
Mẹ Văn Văn xuất thân từ gia đình võ thuật. Cậu của Văn Văn hiện tại đang là huấn luyện viên võ thuật của đội tuyển quốc gia, đồng thời cũng tham gia huấn luyện đào tạo cho cảnh sát. Thế nên mới có chuyện có viên cảnh sát nhận ra Văn Văn và gọi cô là sư muội.
Cô cũng vì thế học được nhiều tuyệt chiêu từ mẹ và cậu mình. Nó không chỉ giúp cô có vốn phòng thân, cô còn giảng dạy võ thuật trong phòng tập cho những chị em văn phòng.
Cũng bởi mối thân tình giữa hai bà mẹ, anh và cô lại liên hệ với nhau.
Dưới góc nhìn của bà Lý, Văn Văn được thừa hưởng tính cách mạnh mẽ dứt khoát của mẹ, không toan tính trong đối nhân xử thế nên rất hợp với ý bà.
Còn mẹ Văn Văn cho rằng bà Lý luôn là người phụ nữ ôn hòa. Nếu sau này con gái mình có mối quan hệ sâu sắc với con trai của bạn thì sau này nếu có nói đến chuyện hôn nhân, chắc bà Lý cũng không gây khó khăn cho con dâu.
Một bên hai bà mẹ cố vun vào, mong ước hai con đến với nhau, một bên hai người con trong tình trạng khó xử.
Anh chỉ dám lén lút lật ván bài với cô. Hai người cố gắng che chở giấu diếm cho nhau. Điều này cũng để phòng tránh việc hai bà mẹ thấy con mình đang phòng không nên cố gắng vun vén và thân tình với nhau hơn.
Hai người bình an vô sự “yêu nhau” trong hai năm. Cứ mỗi cuối tuần, không phải Lý Cường thì lại là Văn Văn đến nhà ăn cơm. Hoặc là hai gia đình lại có dịp ngồi ăn uống trò chuyện với nhau, để các con sắp đặt tiết mục rồi để đôi trẻ có thời gian riêng tư tâm sự.
Trong hai năm che chắn yểm trợ cho nhau như vậy, Lý Cường không cam lòng, mấy lần liên lạc với Lăng Lăng. Nhưng khi ấy lòng cô đã nguội lạnh, không còn muốn rắc rối với Lý Cường nữa.
Vỹ cũng mấy lần tìm gặp lại Văn Văn, mang trong mình những tia hi vọng cuối cùng. Nhưng tia hi vọng ấy đã bị Lý Cường “ra tay nghĩa hiệp” khiến nó hoàn toàn bị dập tắt.
Hoặc do thế giới này quá nhỏ, hoặc do Lý Cường và Văn Văn bị Thượng đế sa nhầm bút nên ở đâu cũng nhìn thấy nhau.
Đây là một căn phòng của quán café.
Lý Cường đến ký hợp đồng với khách hàng. Người khách đã đi trước, anh ngồi lại một mình nghe nhạc.
Đang trong giây phút dễ chịu, anh chợt nhớ ra cũng chính nơi này cách đây hai năm trước, anh và Văn Văn đang ngồi tự giới thiệu về bản thân.
Khi đang nghĩ về cô, tai anh bỗng vẳng lại giọng nói quen thuộc, “cho tôi một tách cà phê sumiyaki không đường.”
Anh ngoái đầu nhìn lại, đúng là Văn Văn thật. Cô đang ngồi ở ghế gần đó, người ngồi đối diện chính là Vỹ.
Anh thấy không tiện ra chào nên chỉ ngồi ở đó và thầm nghĩ: Tình nhân rốt cuộc vẫn là tình nhân, khó lòng xa cách được. Nhưng sao Lăng Lăng lại nhanh chóng đoạn tuyệt với mình như vậy? Lẽ nào mình đúng như Lăng Lăng nói, mình khiến người khác nghẹt thở, khiến họ mệt mỏi.
Ngồi ghế gần đấy tiếng Vỹ nói: “Văn Văn, sao lần nào hẹn em cũng không xuất hiện? Lẽ nào anh đáng ghét đến thế sao?”
Lý Cường ngồi bên này cũng đang nghĩ thầm: Đúng vậy đấy, lẽ nào mình đáng ghét đến nỗi Lăng Lăng kiên quyết muốn chia tay?
Ngữ điệu của Văn Văn lãnh đạm đến mức khiến người ta uể oải, “đã chia tay rồi còn liên lụy nhiều đến nhau làm gì? Chia tay rồi nhưng chúng ta vẫn có thể như bạn.”
“Em vẫn tin rằng những người yêu nhau trong thế giới này không thể giúp đỡ nhau khi khó khăn không?”
“Em tin chứ, nhưng chỉ là anh không phải một trong những người như vậy!”
“Thực sự chúng ta không thể được nữa sao?”
“Đúng vậy.”
“Xem ra mẹ anh nói không sai!”
Cô lạnh lùng, “mẹ anh còn nói gì nữa?”
Vỹ thở dài một tiếng rồi nói câu mà ngay cả Lý Cường nghe cũng không thấy lọt tai – “Mẹ bảo nếu anh để gạo nấu chín thành cơm thì em đã không thể rời xa anh.”
Lý Cường nghĩ bụng: Không biết cô có đứng lên cho anh chàng này một cái tát không? Vì dưới góc nhìn của anh, đàn ông khi nói ra câu này quá hèn nhát. Cho dù khi chia tay với Lăng Lăng anh cũng từng có ý nghĩ như thế. Nhưng người đàn ông dám nói câu nói ấy trước mặt người mình chuẩn bị chia tay thì quá đáng khinh.
Thế nhưng Văn Văn chỉ im lặng một lúc. Lý Cường lại nghĩ: Có lẽ cô ấy đang nghĩ cách để đoạn tuyệt triệt để. Nghĩ đến điều này anh cũng thấy mừng thầm. May mà khi chia tay Lăng Lăng anh cũng không đến nỗi nói ra câu đáng mất mặt thế này.
Văn Văn khẽ gật đầu, “vâng, nhưng người mẹ thân yêu của anh không biết rằng nếu em có một đứa con với anh, sợ g