
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134311
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/311 lượt.
thế, tức sôi máu, vênh mặt lên: “Ai sợ anh chết, cho dù anh chết vạn lần cũng không lien quan đến em”.
Anh cười nói: “Anh không nỡ chết ấy, anh chết rồi em phải làm sao?”.
Tĩnh Uyển “hứ” một tiếng, nói: “Mặt dày, vô liêm sỉ”.
Anh vẫn cười: “Đối với em, anh thà vô liêm sỉ một chút”.
Anh thành thật thừa nhận như thế, thật khiến Tĩnh Uyển bất ngờ, sững sờ một lát, lúc sau mới nói: “Hừ, không sợ người khác nghe thấy”.
Anh ôm lấy eo cô, mỉm cười nói: “Ngoài em ra, ai dám nghe chứ?”.
Tĩnh Uyển cố kéo mặt ra, Mộ Dung Phong nói: “Không chịu được thì cười đi, sao cứ phải nhịn khổ sở thế?”.
Tĩnh Uyển liếc xéo anh một cái, nói: “Ai nói em muốn cười?”.
Tuy nói như thế, cuối cùng nụ cười vẫn dần ánh lên từ đáy mắt, cô đẩy anh ra: “Tránh ra, nhìn anh là thấy ghét rồi”.
Mộ Dung Phong cười: “Anh bận như thế còn dành thời gian đến thăm em, em lại nói anh đáng ghét, anh sẽ để em ghét cả đời đấy”.
Tĩnh Uyển mắng: “Anh đừng xoen xoét cái miệng, em bực thật rồi đấy”.
Anh cười nói: “Anh nói nghiêm túc mà”.
Anh đưa tập văn kiện cho cô xem, hóa ra là giấy chứng nhận kết hôn sao thành hai bản. Phía trên tên người làm chứng, người chủ hôn đã có chữ ký, dùng con dấu riêng, họ đều là tướng lĩnh tiền bối đức cao vọng trọng trong thành Vĩnh Tân; phía dưới, tên người đàn ông, anh cũng đã ký tên đóng dấu, chỉ có phần ký tên của người phụ nữ vẫn còn để trống.
Đầu ngón tay cô lạnh băng, lòng bàn tay anh ấm nóng, nắm chặt lấy tay cô, anh đọc từng câu một cho cô nghe: “Mộ Dung Phong, Doãn Tĩnh Uyển đính ước trọn đời, kết thành vợ chồng, nguyện chung sống hòa thuận hạnh phúc”. Anh đọc rất chậm, từng chữ từng chữ, giọng nói đó mang theo sự mừng rỡ, mỗi chữ cô đều nghe rõ như thế, nhưng dường như cũng chưa nghe rõ, sức lực toàn thân bị rút đi, cứ yếu ớt dựa vào anh. Còn anh dùng cánh tay ôm chặt lấy cô, dường như sợ hễ buông tay là cô sẽ biến mất.
Ngày tháng năm sinh của anh, quê quán tên họ, ngày tháng năm sinh của cô, quê quán tên họ, tên người làm chứng, tên người giới thiệu, tên người chủ hôn… những nét chữ khải chi chít viết trên tờ giấy kết hôn màu hồng, cô xưa nay thấy màu hồng rất quê, nhưng hôm nay màu hồng ấm áp như ánh sáng, mơ hồ phát ra ánh nắng ấm áp, trong tim cô có một cảm giác không thể diễn tả được, thích thú đến cực điểm, lại xen lẫn một cảm giác bi thương, luôn cảm thấy thời khắc này dường như không chân thật. Cô nắm chặt lấy một góc giấy chứng nhận kết hôn đó, anh mỉm cười nói: “Em phải nghĩ cho kỹ, hễ ký vào là em sẽ mang họ Mộ Dung đấy”.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, trong mắt anh chỉ có sự dịu dàng như nước, nhìn cô chăm chú, vượt đường xa khó khăn đến đấy, hai người đều rất khổ sở, anh đợi cô lâu như vậy, cô cũng mù mờ tìm lâu như vậy, giờ mới biết hóa ra là anh, đời này hóa ra là anh.
Cô vùi mặt vào lòng anh, anh ôm chặt lấy cô, giống như giây phút trùng phùng, nhưng khoảnh khắc này càng ngọt ngào hơn, chắc chắn hơn. Lâu như vậy, xa như vậy, từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ, cách lâu như vậy, ở giữa nhiều người như thế, nhiều chuyện như thế, rốt cuộc anh đã đợi được cô.
Giọng nói anh như trong mơ: “Tĩnh Uyển, em còn nhớ không…”.
Cô “ừ” một tiếng, anh không nói tiếp, cô không hề truy hỏi, thật ra mọi thứ với cô đều như đang mơ, cho dù là bây giờ rõ ràng đang ôm nhau, nhưng vì đợi quá lâu nên luôn cảm thấy sự ngọt ngào này giống như giấc mơ. Nhưng giấc mơ này ngọt ngào say đắm như thế, anh nào nỡ nghĩ ngợi nhiều, trái tim bình yên thanh thản, vì biết rõ cô là của anh, biết rõ đời này kiếp này cô là của anh. Nụ cười cô ngọt ngào như thế, hai con mắt đen láy trong suốt, trong đó chỉ có bóng hình anh. trên môi cô, hơi thở ngọt ngào, anh hôn lên khóe môi cô: “Đợi đánh trận xong, anh sẽ cho em một hôn lễ lớn nhất, anh muốn để cả thế giới biết hai ta hạnh phúc nhường nào”.
Hà Tự An vốn rất trầm tính, hôm nay không biết vì sao đứng ngồi không yên, khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, đi lại mấy lượt, lại nhìn đồng hồ trên tường. Căn phòng làm việc lớn này là nơi xử lý việc quân thường ngày của Mộ Dung Phong, trên tường treo mấy bức bản đồ quân sự, trên bàn đặt một núi báo cáo quân sự, điện báo, công văn đến và đi, ngoài ra còn mắc mấy chiếc điện thoại. Cách bày biện rối ren đó khiến người ta nhìn vào càng thấy ngột ngạt.
Hà Tự An ngồi một lát, đứng dậy bước vài bước, nghe tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường, trong lòng càng khó chịu. Nghĩ một lát, cuối cùng anh ta đi ra ngoài, men theo hành lang đi thẳng về phía sau. Sắc trời đã tối, trong căn nhà ngang phía sau có một vườn hoa nho nhỏ, cây cối xanh tốt. Thẩm Gia Bình đang ngồi đó, vừa ngân nga khúc dân ca vừa bóc lạc ăn, thấy anh đi vào liền chào một tiếng. Hà Tự An nhìn về phía sau, phía sau là một tầng sàn nữa, cảnh vệ đứng gác cổng, có thể thấy thị vệ đi lại tuần tra thấp thoáng bên trong. Hà Tự An hỏi Thẩm Gia Bình: “Sớm như vậy Cậu Sáu đã đi nghỉ rồi?”.
Thẩm Gia Bình nói: “Mới ăn tối xong, nói lát nữa đưa Doãn tiểu thư lên phố mua đồ. Xem ra năm nay sẽ tổ chức đám cưới thật rồi”.
Hà Tự An nghe thấy câu này, kh