
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134308
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/308 lượt.
Tử Kinh, có vẻ hơi chần chừ: “Vậy lát nữa tôi lại đến”.
Trong chốc lát anh hoàn toàn tỉnh táo, ngoài trời âm u, tuy buổi chiều mà vẫn như vừa mới sáng, sắc trời một màu xanh xám, âm thanh như tiếng sấm rền từ bên ngoài văng vẳng truyền tới, âm thanh đó anh quá đỗi quen thuộc, biết không phải là tiếng sấm, mà là tiếng lửa đạn ở trận địa tiền tuyến. Anh với lấy đồng hồ bên cạnh gối xem, mới ba giờ chiều, hóa ra anh ngủ chưa được một tiếng, sự mệt mỏi không hề mất đi, ngược lại trong lòng trỗi dậy một cảm giác lo âu thấp thỏm.
Anh hỏi: “Ai ở bên ngoài thế?”.
Quả nhiên là Uông Tử Kinh, nghe thất anh hỏi vội vàng đi vào, anh đã xuống giường, cầm chiếc khăn lạnh trên giá lau lau mặt, hỏi: “Có chuyện gì?”.
Uông Tử Kinh cười nói: “Là tin tốt lành, sư đoàn số 9 vả quân đoàn số 7, quân đoàn số 11 của Hộ Quốc quân đã hoàn thành bao vây, đội kỵ binh của chúng ta đã đến núi Nguyệt Hoàn, quân tiên phong của Hộ Quốc quân cũng đã đến cảng Khinh Xa, hai sư đoàn của Cao Bách Thuận của Dĩnh quân vẫn còn đang bị lừa”.
Mộ Dung Phong bỏ khăn mặt ra hỏi: “Tuyến Đông thì sao?”.
“Pháo binh của sư đoàn số 4 vẫn đang bị kìm chân”. Uông Tử Kinh nói rất ung dung, “Gần như sắp cho nổ tung Lịch Thành thành một đám bùn đất, sư đoàn trưởng Tiên vừa gửi mật điện đến, báo đã đến vị trí được chỉ định, đợi rùa thò ra khỏi hang, để xả con giận mấy ngày vừa rồi”
Mộ Dung Phong hừ một tiếng, nói: “Quân ta mất Dư Gia Khẩu chưa quá mười ngày, đám báo chí nước ngoài liền khua chân múa tay nói năng lung tung. Chúng còn dám trích dẫn binh pháp Tôn Tử, lần này ta diễn cho chúng xem vở kịch hay, để chúng biết thế nào là binh pháp Tôn Tử”.
Mộ Dung Phong đã dậy rồi nên tiếp tục xử lý chút việc quân, hành dinh tạm thời của anh đặt tại nơi đóng quân của Nam đại bản doanh, họp liền mấy tiếng mới xong. Tâm trạng Dung Phong rất tốt, cười nói với đám phụ tá: “Mấy ngày nay mọi người đều mệt, hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm”.
Ăn cơm trong quân đội cũng có quy tắc, mỗi người mỗi ngày một phần bao nhiêu, cho nên anh nói mời khách, mấy viên thư ký đều rất vui mừng, vây quanh anh đi ra khỏi phòng. Trời đang tối dần, vầng thái dương màu vàng xuộm đang chầm chậm lặn về phía Tây, xa xa đã thấy một chiếc xe từ ngoài bản doanh chạy vào, cảnh vệ gác cổng đang dựng súng hành lễ.
Mộ Dung Phong tưởng là thống chế Giang Châu Hạ Phổ Nghĩa đến, đến lúc nhìn ra chiếc xe Lincoln màu đen vô cùng quen thuộc chính là xe của mình, trong lòng thấy lạ, quay mặt lại hỏi cảnh vệ: “Ai đưa xe của tôi ra ngoài thế? Thẩm Gia Bình đâu?”.
Cảnh vệ đó đáp: “Đội trưởng Thẩm nói có việc ra ngoài”.
Mộ Dung Phong chuẩn bị giận dữ, chiếc xe đó dừng lại, một người bước xuống xe, chính là Thẩm Gia Bình, từ xa đã cười nói: “Cậu Sáu, Doãn tiểu thư đến rồi”.
Mộ Dung Phong dường như chưa nghe rõ: “Cái gì?”.
Thẩm Gia Bình cười tươi roi rói, nói: “Doãn tiểu thư đến rồi”.
Mộ Dung Phong chợt đứng đờ ra, chỉ thấy một cô gái xuống xe, tuy chỉ mặc quần áo vải bình thường, nhưng hình bóng thướt tha đó quá đỗi quen thuộc, chính là Tĩnh Uyển. Một cô gái trẻ tuổi yếu đuối, trèo đèo lội suối, chịu bao hoảng sợ và khố cực, nhưng chỉ nhìn anh từ xa, trong lòng đã không ngăn nổi vui mừng, giống như sắp gặp nam châm, sản sinh một lực hút không màng tất cả, khiến cô lao về phía anh.
Mộ Dung Phong bước mấy bước xuống bậc thang, từ xa đã dang tay ra, cơ thể ấm mềm của cô lao vào lòng anh, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, mắt ngấn lệ long lanh, nụ cười nở trên gương mặt, khóe miệng hơi run run, câu nói đó không sao nói ra nổi.
Anh ôm chặt lấy cô, cảm thấy như đang trong một giấc mơ không chân thực, dường như chỉ có dùng tay ôm cô thật chặt như thế mới có thể tin rằng cô là thật. Anh đột nhiên kêu lên một tiếng, ôm cô lên quay mấy vòng, đó là cảm giác vui mừng khôn xiết, không thể kìm chế được nữa, trái tim vui sướng như sắp nổ tung. Cô chỉ thấy trời đất quay cuồng, trời và đất đều quay vòng xung quanh, bên tai có tiếng ù ù, chỉ nghe thấy tiếng cười sang sảng của anh: “Tĩnh Uyển, anh vui quá! Anh vui quá!”.
Anh trẻ tuổi dẫn đầu ba quân, bình thường trước mặt mọi người đều rất già dặn, lúc này vui mừng như điên, chợt bộc lộ hành động trẻ con, khiến cả đám thư ký và tham mưu có mặt ở đó đều sững sờ.
Nụ cười của Tĩnh Uyển từ trong tim tràn ra, lan đến khóe mắt đầu mày, anh cứ ôm chặt cô quay mấy vòng rồi mới đặt cô xuống. Giờ cô mới để ý đến những người đứng bên cạnh phía doanh trại, họ đều cười mỉm nhìn cô và Mộ Dung Phong, cô nghĩ đến cảnh tượng đó đều bị người ta thấy hết thật là xấu hổ, không kìm được đỏ bừng mặt. Mộ Dung Phong vẫn nắm chặt tay cô, bỗng anh nhớ ra điều gì, sầm mặt gọi: “Nghiêm Thế Xương”.
Sau khi xuống xe, Nghiêm Thế Xương thấy hơi lo lo, nghe anh gọi tên mình, liền đi lên trước một bước: “Có”.
Mộ Dung Phong nghĩ đến Tĩnh Uyển đã vất vả và gặp nguy hiểm trên đường, vừa đau lòng vừa lo lắng, định bụng hỏi tội Nghiêm Thế Xương, nhưng quay mặt lại thấy Tĩnh Uyển tươi cười nhìn mình, nên giận chẳng nổi, cuối cùng cười ha ha, nói vói Nghiêm Thế Xương: “Bỏ đi