
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134309
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/309 lượt.
Anh dừng lại ở cửa, nói: “Anh đi đây”.
Gần nhau như thế, trên cơ thể anh có mùi xà bông thơm thơm, mùi thuốc lá khô hanh, kèm theo mùi thanh mát của bạc hà, mùi nồng sặc của thuốc súng, trong mắt anh chỉ có hình bóng cô, giống như bị mê hoặc, giọng nói cô nho nhỏ: “Ngủ ngon”.
Anh cũng đáp lại một tiếng “Ngủ ngon”, cô thấy anh mở cửa, liền lùi về phía sau hai bước, mắt nhìn tiễn anh ra ngoài.
Tay anh tựa vào cửa bỗng nhiên đẩy mạnh, chỉ nghe “cạch” một tiếng cửa bị đóng lại. Tĩnh Uyển chưa kịp phản ứng, nụ hôn của anh đã phủ xuống như trời đất ập xuống, vừa gấp vừa dày, cô không thở được, đành dùng tay nắm lấy cổ áo anh. Cô bất lực vùng vẫy giống như người sắp chết: “Không, không được…”. Nhưng anh không màng tất cả, anh không màng gì nữa, chỉ có cô là chân thật, là thứ anh đã khao khát từ lâu. Anh suýt nữa mất cô, nhưng đã đoạt lại như kỳ tích. Hơi thở anh gấp gáp phả vào tai cô, có cảm giác ngưa ngứa kỳ lạ, cơ thể cô ép chặt trong lòng anh, xung quanh đều là hơi thở của anh, tất cả đều bị anh đoạt mất.
Mùi hương hoa cúc nhè nhẹ, cả căn phòng tràn ngập hương thơm thanh mát, anh nghĩ đến rượu hoa cúc, trong rượu mạnh như thế, hoa cúc Hoàng Sơn khô, thấm nước nở ra từng bông, xinh đẹp rực rỡ giống như cô lúc này, đang nở ra trong lòng anh.
Báo cáo chiến sự cuối cùng của tiền tuyến đến vào buổi chiều. Sau khi Thừa quân giả vờ thất bại, Dĩnh quân quả nhiên trúng kế. Lúc này trải qua chiến đấu kịch liệt ngày đêm, Thừa quân đoạt lại Hà Gia Khẩu, công kích Tử Bình, Phụng Minh, còn tuyến Tây vừa tấn công Chương Đức, đoạt lại quyền khống chế đường sắt Thừa – Dĩnh. Dĩnh quân đã mất cửa ải Phụng Minh, đành lùi về phía sau hơn mười cây số, lùi về trấn thủ tại Tấn Hoa. Lúc này chiến cục chuyển biến nhanh, Thừa quân thừa thắng truy kích vượt qua Lão Minh Sơn áp sát Tấn Hoa, mà phòng tuyến phía sau Tấn Hoa là Phụ Thuận – thị trấn quân sự trọng yếu, Phụ Thuận là cửa ngõ của Càn Bình, cho nên trận đánh này đã làm lung lay gốc rễ của Dĩnh quân. Lập tức trong và ngoài nước chấn động, ngay cả chiến hạm nước ngoài cũng từ cảng Bắc Loan đi xuống phía Nam, tuần tiễu quan sát chiến cục từ xa.
Mộ Dung Phong cầm báo cáo đại thắng, nhưng không hề mừng rỡ khôn xiết, vì lần này bố trí chu đáo trong thời gian dài, hơn nữa xiết hai gọng kìm Đông Tây, cùng Hộ Quốc quân bao vây tiêu diệt, đương nhiên không thể thất bại. Các thư ký bận rộn sắp xếp các việc như: Tiếp nhận đầu hàng, bố trí tù binh, tước vũ khí, đoạt quân nhu… Tuy vẫn rất bận rộn, nhưng trong sự bận rộn đó có sự ung dung đã định liệu trước.
Mộ Dung Phong họp xong là quay về phòng làm việc của mình, vì báo cáo chiến sự tuyến Tây lại liên tục chuyển đến, cho nên anh đến đó đọc trước. Hà Tự An tuy chỉ là thư ký riêng của anh, nhưng tham sự quân chính, cũng là một trợ tá quan trọng. Lúc này anh ta nghe thấy một việc quan trọng, nên đến gặp anh ngay, Hà Tự An có rất nhiều điều muốn nói, thấy Mộ Dung Phong cúi đầu chăm chú nhìn tờ bản đồ quân sự trải trên bàn, liền gọi: “Cậu Sáu”.
Mộ Dung Phong “ừ” một tiếng, không ngẩng đầu lên, Hà Tự An biết tính khí của anh, không dám nói thẳng, từ xa đã nói lòng vòng: “Nếu chiến sự thuận lợi, muộn nhất là tháng sau quân ta có thể chiếm Dĩnh Châu, lúc đó mười sáu tỉnh Giang Bắc đều lọt vào tay Cậu Sáu”.
Mộ Dung Phong ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, nói: “Muốn nói gì thì nói đi”.
Mộ Dung Phong khua khua tay biểu thị anh về rồi hãy nói, người đã được cảnh vệ vây lấy đi rất xa. Hà Tự An đành đứng tại đó, kéo Thẩm Gia Bình hỏi: “ Có phải là Doãn tiểu thư có chuyện không?”.
Thẩm Gia Bình cười nói: “Cũng không hẳn”. Hà Tự An trong lòng vốn có biết bao điều muốn nói, bây giờ thấy vậy đành thầm tính chuyện của mình.
Mộ Dung Phong đi vào phòng, thấy một chiếc hộp sơn đỏ đặt trên bàn trà, mấy món ăn bên trong đều còn nguyên chưa ai động đũa, cửa gian phòng vẫn đóng kín. Anh đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy Tĩnh Uyển vẫn như lúc sáng, ôm đầu trong chăn, ngủ không nhúc nhích, tư thế gần như không thay đổi. Anh rón rén lại gần, đến tận trước giường, đưa tay ra sờ trán cô, cô lại quay mặt đi trốn, anh cười nói: “Anh tưởng em ngủ đấy”.
Cô coi như không nghe thấy, vẫn nằm ở đó, anh liền ngồi xuống một bên giường, đẩy cô nhè nhẹ: “Được rồi, coi như anh sai, em cũng tức giận cả ngày rồi, chuyện khác không nói, nhưng cơm vẫn nên ăn chứ”.
Sống lưng cô căng lên, cô vẫn không thèm để ý. Anh yên lặng một lúc, nói: “Rốt cuộc là em không tin anh, vậy thần linh chứng giám, nếu anh phụ em thì anh tan xương nát thịt, chết chẳng yên lành”.
Cô định không thèm để ý đến anh, nhưng quả thật không kìm được, lật mình ngồi dậy: “Người hành quân đánh giặc, sao không biết kiêng kỵ chút nào hết?”.
Tuy khẩu khí vẫn còn lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến Mộ Dung Phong cười: “Nếu em thật sự không thèm để ý đến anh cả đời, anh thà chết còn hơn”.
Tĩnh Uyển tức giận nói: “Anh còn nói, anh còn nói”.
Anh lại tươi cười hớn hở: “Hóa ra em vẫn sợ anh chết”.
Tĩnh Uyển bị anh kích như