Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134235

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/235 lượt.

ió: “Nước sông dâng nhấn chìm mỏm đá, đứng trên đài cao trên đỉnh mỏm đá. Đứng trên đài cao trông xa, cô gái nhỏ cô gái nhỏ sao nàng không đến…”.
Trong tiếng gió, vô số bông tuyết đang rơi, giữa trời đất như dệt thành một tấm rèm tuyết, giọng anh thấp dần, cứ thế ôm chặt lấy cô, mắt cô ngân ngấn nước mắt: “Anh nhất định phải sớm phái người đến đón em… đến lúc đó em…”.
Chỉ là nói: “Em đợi anh đến đón em”.
Trong phòng không hề bật đèn, cửa khép hờ, hành lang có một chiếc đèn treo, ánh sáng vàng vọt xuyên qua từ khe cửa, rọi một quầng sáng màu vàng nhàn nhạt lên chiếc ghế sofa. Cẩn Chi đi từ ngoài vào, mắt rất lâu mới thích ứng được bóng tối trong phòng. Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh từ lâu, hơi nước ẩm ướt, mát mẻ vẫn len qua cửa tràn vào, đem theo cái lạnh đêm thu. Ánh trăng trắng mờ xuyên qua khe cửa, lạnh lùng như bạc.
Trong bong tối, bóng cô như chiếc kéo, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Sao rồi?”.
Hà Tự An nói: “Tổng tư lệnh vẫn không chịu”.
Cẩn Chi lại trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: “Tôi đi gặp anh ấy”.
Hà Tự An nói: “Theo Tự An thấy, phu nhân… lúc này không tiện…”.
Cẩn Chi nói: “Làm gì có hơi sức để anh ta làm bừa như thế, anh ta đã muốn gây chuyện, tôi sẽ chơi cùng anh ta”.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, cổ áo có cài một chiếc ghi đính kim cương, dưới ánh đèn mờ đục, nó giống như một giọt nước mắt. Mắt cô cũng lấp lánh trong bóng tối. Hà Tự An biết không ngăn được, đành nghiêng người nhường đường nói nhỏ: “Phu nhân, đừng tranh cãi với tổng tư lệnh, hôm nay ngài ấy mất tự chủ”.
Cẩn Chi không hề nói gì, người hầu đã giúp cô mở hai cánh cửa thông vào trong, căn phòng rộng lớn âm u, chỉ có ánh trăng mờ lọt vào qua cửa sổ, cô lờ mờ nhìn thấy Mộ Dung Phong cúi đầu ngồi trên ghế sofa, quay mặt lại ra lệnh cho người hầu: “Bật đèn!”.
Người hầu chần chừ nói: “Tổng tư lệnh không cho bật đèn”.
Cẩn Chi thấy anh ta trả lời như vậy, đưa tay ra bật đèn, ánh sáng bỗng nhiên ập đến khiến Mộ Dung Phong lập tức ngẩng lên, Cẩn Chi thấy đôi mắt anh trừng lên toàn màu đỏ, giống như con thú tuyệt vọng nhất, trừng trừng nhìn cô. Tim cô bỗng nhiên lạnh đi, chưa kịp phản ứng, anh giơ tay lên, khẩu súng trong tay loé sáng, chỉ nghe mấy tiếng pằng pằng, trong chốc lát đèn liền tắt, trước mắt tối trở lại, tiếng thuỷ tinh vỡ từ trên đèn ào ào rơi xuống.
Cẩn Chi bị thuỷ tinh bắn vào mu bàn tay, vô cùng đau đớn. Cô đi lên mấy bước, dưới chân mảnh đèn vỡ giẫm lân kêu xào xạo, còn anh ngồi đó như một bức tượng, dùng hai cánh tay ôm thật chặt người trong lòng, dường như hễ buông tay là sẽ có người đoạt mất cô ấy.
Nhờ ánh trăng Cẩn Chi mới nhìn rõ Tĩnh Uyển trong lòng anh như đang ngủ say, trên mặt vẫn mỉm cười, chỉ là trong ánh trăng trắng nhạt, nụ cười ấy càng kỳ lạ đến khó tả thành lời. Cô không kìm được lạnh run người, giọng Mộ Dung Phong thấp trầm: “Cút đi”.
Cô không hề dừng bước, anh giơ tay lên bắn hai phát, đạn lướt qua tóc mai cô, mùi thuốc súng gần như thế, người hầu sợ xanh mặt: “Phu nhân!”. Cô vẫn không dừng bước, anh ngồi quay lưng lại với cửa sổ, trên vai đều là ánh trăng lạnh lẽo, như một lớp vải bạc bao lấy cả cơ thể anh, như nước bạc trải đầy đất, còn anh chỉ ôm chặt người trong lòng. Vạt áo anh toàn là vết máu khô, từng vết lớn nối từng vết lớn màu đen, trên tay anh cũng toàn là máu đã khô lại, giống như hoa màu đậm, nở rộ từng đoá từng đoá, nở khắp trời khắp đất chỉ một màu tím tối đậm đỏ. Trong lòng anh, khuôn mặt cô lại rất sạch sẽ, giống như đang ngủ, anh ôm cô với vạn phần thương yêu, cứ thế ngồi ở đó, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chầm chậm chảy xuống vòng tay anh, anh không động đậy, dường như sợ làm cô tỉnh giấc. Cô ngủ ngon như thế, sâu như thế, kệ cho anh chăm chút, kệ cho anh ôm ấp.
Nhiều năm như thế rồi, nhiều năm như thế, cô cuối cùng đã là của anh, không ai có thể cướp đi được.
Cẩn Chi nói: “Người đã chết rồi, anh còn phát điên gì hả?”.
Cô lại dám nói như thế, anh nghiêng mặt tát một cái, Cẩn Chi tránh không kịp, bị đánh mạnh vào mặt. Trong cơn đau đớn, nước mắt nóng nhanh chóng trào ra, cô luôn cho rằng mình sẽ không rơi lệ, cô ngẩng mặt lên, ngẩng thêm chút nữa, cố gắng nhẫn nhịn cơn giận này, rít lên từng chữ từng chữ qua kẽ răng: “Mộ Dung Phong, đây chính là báo ứng, không ngờ anh hại chết Tín Chi… không ngờ anh phát rồ mà giết chết Tín Chi. Đáng đời Tĩnh Uyển chết rồi, cho dù anh ôm cô ta ngồi đây cả đời, cô ta cũng không sống lại được”.
Lồng ngực anh phập phồng rất mạnh, bỗng nhiên đưa tay lên cầm súng ném về phía cô, cô tránh sang một bên, khẩu súng đó cốp một tiếng rơi vào góc tường, cô sẽ không để anh làm tổn thương cô nữa. Cô lạnh lùng nói: “Mộ Dung Phong, anh cứ làm đồ khốn nạn tiếp đi. Điện báo cấp bách từ tuyến Nam từng bức nối tiếp từng bức, tôi nói cho anh biết, nếu anh không muốn có thiên hạ này, anh cứ ngồi đây đi”.
Anh chầm chậm ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhợt nhạt lại hé một nụ cười, nụ cười đó dần nở bung ra, anh đang cười, dù là Cẩn Chi to gan cũng không kìm được hơi sợ hãi. Anh ngẩng đầu lên, cười ha ha,


Teya Salat