Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134241

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/241 lượt.

ắng xoá. Trên trời trút xuống mưa lớn, mặt sông bốc lên sương mù, xung quanh đều là một vùng mênh mang. Cơ thể cô đang run, trong mắt chỉ còn sự lạnh lùng ngỡ ngàng, anh chầm chậm buông tay ra, buông từng chút từng chút, trên môi vẫn còn mùi thơm hơi thở của cô lưu lại, cô gần anh như thế, đưa tay ra có thể với tới. Trong tai ù ù toàn là tiếng mưa.
Anh chậm rãi nói: “Tĩnh Uyển, đời này anh chỉ cầu xin em một lần nhưng em không hề đồng ý anh. Anh vốn cho rằng đời này anh sẽ không cầu xin ai nữa, nhưng hôm nay cuối cùng anh cầu xin em một lần nữa, hãy rời xa Trình Tín Chi”.
Cô chăm chú nhìn vào mắt anh, trong mắt anh đã bình tĩnh đến mức không nhìn ra biểu hiện gì, cô lắc đầu nhè nhẹ: “Em không thể đồng ý với anh, em yêu Tín Chi, anh ấy là chồng em”. Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng từng từ, từng từ, từng chữ nói rất rõ ràng: “Nếu Tín Chi có xảy ra bất trắc gì, em tuyệt đối không sống tiếp trên cõi đời này nữa”.
Anh quay mặt đi nhìn màn mưa mênh mang bên ngoài, rất lâu sau anh bỗng nhiên mỉm cười: “Em còn nhớ không, em từng nói hoa lan yêu kiều, chỉ sợ không sống được ở đất Bắc. Mấy năm nay anh thử rất nhiều lần, cuối cùng trồng được một cây lan Thiên Ly, em muốn xem thử không?”.
Cô đáp lại hờ hững: “Sau khi em đến Mỹ luôn bị dị ứng, em nghe theo ý kiến của bác sĩ, trong nhà đã không trồng bất cứ loài hoa nào”.
Anh ồ một tiếng, chỉ nghe tiếng còi hơi ù rất dài, vang lên trên mặt sông rất xa, trong màn hơi nước trắng đã có thể thấy bờ bên kia màu nâu. Nước sông ào ào chảy qua đáy phà, tạo nên sóng và xoáy nước cuồn cuộn. Nước sông chảy xiết trong gió như chú ngựa tức giận phi nhanh, một đi không trở lại. Gió kèm mưa lớn, soạt soạt đập vào cửa kính xe, vô số vệt nước chảy xuống, lại càng nhiều vệt nước rớt xuống hơn.
Xe hơi chấn động, cơ thể anh bỗng nhiên run nhẹ, giống như tỉnh mộng.
Tám năm nay, luôn nằm mơ giấc mơ này, nhưng không đợi được đến khi trời sáng đã tàn nhẫn tỉnh dậy.
Quản lý phà đi đến, vẫn mặt mày tươi cười: “Cuối cùng đã cập bờ rồi, lúc nãy ở giữa sông thuyền suýt lật, thật khiến người ta toát mồ hôi”.
Tấm ván nặng nề hạ xuống, trên bến phà đã có người kéo xe đứng nhìn ngó, người cảnh sát chỉ huy giao thông bến phà mặc áo mưa, thấy phà đến vội vàng đi xuống. Bậc thang vô số bậc cao dường như thông lên tận trời. Cô nói: “Em tự mình đi lên”.
Vĩnh Giang sâu như thế, nước chảy xiết như thế, ngăn cách Bắc Giang Nam, ngăn cách cuộc đời anh.
Không thể nào quay trở lại được nữa.
Anh không xuống xe, ngay cả phà quay đầu lúc nào cũng không biết, lúc đi ngắn ngủi như thế, mỗi phút mỗi giây đều ngắn ngủi như thế, mà lúc về dường như cả đời này cũng không thể đến nổi đích.
Phà cập bờ từng chút từng chút, anh lặng lẽ nhìn đội cảnh vệ vác súng trên bến phà, tất cả đều là người Hà Tự An đem đến, phà vừa cập bến, khi tấm hạ phà còn chưa đặt xuống, Hà Tự An đã đem theo cảnh vệ nhảy lên phà, thấy anh ngồi ở đó, vì cửa kính xe không đóng nên người đã ướt một nửa, chỉ gọi một tiếng: “Tổng tư lệnh”.
Anh như không nghe thấy, trên huyệt Thái Dương như có một chiếc kim sắc nhọn, chầm chậm đâm vào đó, mãi không chịu thôi, từng mũi từng mũi tàn nhẫn đâm xuống. Mưa như trút nước, chỉ thấy cảnh vệ yên lặng đứng thẳng tắp, cuối cùng anh xuống xe, trưởng quan cảnh vệ hô một tiếng khẩu lệnh, tất cả đều đứng thẳng vác súng hành lễ, âm thanh đó ầm ầm như sấm, Hà Tự An vội cầm ô che, anh đưa tay đẩy ra, mưa lớn trút xuống người lạnh thấu xương.
Hà Tự An lại gọi một tiếng: “Tổng tư lệnh”.
Mưa ào ào giống như vô số sợi dây thừng đang đánh bên tai, anh chầm chậm nói: “Gọi Cố Bá Hiên đến”.






Lời kết
Tĩnh Uyển về đến nhà thay quần áo đã ướt một nửa, người hầu gái vội vàng lấy quần áo cho cô thay, cô thay xong cơ thể vẫn hơi run. Tín Chi tự rót cho cô tách trà nóng, cô cầm tách trà nhấp một ngụm mới trấn tĩnh lại. Tín Chi không hề truy hỏi, vẻ mặt như đã hiểu rồi, nhẹ nhàng ấn vào vai cô nói: “Đừng sợ, tất cả có anh”.
Cô nghĩ đến sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Mộ Dung Phong, liền run rẩy. Tín Chi nói: “Anh đã nói với anh cả rồi, sẽ đáp chuyến tàu sớm nhất về Mỹ”. Tĩnh Uyển áp mặt vào tay anh. Tín Chi vỗ nhè nhẹ lưng cô, sự ung dung của anh như có một ma lực kỳ lạ, khiến cô dần dần bình tĩnh lại.
Vì thời gian họ ở lại trong nước không lâu cho nên mấy ngày liền đều bận thu dọn hành lý. Hôm đó lúc hoàng hôn trời lại mưa, Trình Tín Chi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, quay vào trong hôn Đô Đô: “Daddy phải đi rồi, bye bye daddy nào”.
Đô Đô bịn rịn lưu luyến: “Vậy daddy mau về chơi với Đô Đô nhé”.
Tĩnh Uyển luôn miệng đồng ý: “Được, sẽ kể chuyện công chúa Bạch Tuyết”, thấy tóc con hơi xoã ra, cô nói; “Lại nghịch quá rồi”, gọi bảo mẫu lấy lược, đích thân mình chải tóc cho con gái rồi mới cầm túi xách đi ra ngoài.
Cô xuống lầu ra ngoài, đi đến cửa lớn quay đầu lại nhìn, Trình Tín Chi ôm con gái đứng ở ban công, Đô Đô thấy cô quay đầu lại liền nhoẻn miệng cười ngọt ngào, bàn tay mũm mĩm đặt lên miệng rồi hướng r