XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134237

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/237 lượt.

a bên ngoài, hôn gió một cái, Tĩnh Uyển liền nở nụ cười, cũng hôn gió với con gái. Cô lên xe, nhìn lại từ kính sau xe, xe đã chầm chậm khởi động, chỉ thấy nụ cười Đô Đô ngày càng xa, xe đã rẽ, cuối cùng không thể nhìn thấy hai hình bóng một lớn một bé ấy nữa, chỉ thấy vô số hạt mưa màu bạc rào rào dệt giữa đất trời.
Tĩnh Uyển về nhà mẹ đẻ, vì đã lâu không gặp em họ, đương nhiên rất thân thiết, sôi nổi. Ăn cơm xong lại ngồi nói chuyện rất lâu mới về nhà. Vì trời đã tối lại đang mưa, lái xe đi rất chậm. Buổi tối Tĩnh Uyển uống nửa ly rượu với em họ, cảm thấy mặt hơi nóng, hạ kính xe xuống, gió kèm với hơi nước mát lạnh thổi trên mặt rất thoải mái. Lúc đi qua phố, đột nhiên ở lối rẽ bên đó có một chiếc xe đi sát theo sau xe họ, ra sức bấm còi. Tĩnh Uyển quay đầu lại nhìn, nhận ra là xe của Trình gia, vội vàng bảo lái xe dừng xe.
Một người nhảy xuống từ chiếc xe đó, Tĩnh Uyển nhận ra là Ngô Quý Lan – thư ký riêng của Trình Doãn Chi, vẻ mặt anh ta rất hốt hoảng: “Tứ phu nhân, xe của cậu tư và tiểu thư xảy ra chuyện rồi”.
Tĩnh Uyển thấy ầm một tiếng, cả thế giới đột nhiên im lặng. Miệng Ngô Quý Lan vẫn mở ra khép vào, nhưng cô không nghe thấy anh ta nói gì, bầu trời tối đến đỏ đi, đất dưới chân mềm như bông, dường như không biết chỗ nào đã nứt một vết lớn, khiến cả thế giới của cô vỡ vụn. Vô số hạt mưa lạnh ngắt đập vào mặt giống như kim sắc nhọn, từng chiếc từng chiếc cắm vào huyệt Thái Dương, cắm thẳng vào não, cuối cùng khuấy lên. Trời và đất quay cuồng, toàn thân cô run mạnh, cả cơ thể run rẩy, cơ thể không chút ấm áp. Cô ấn tay vào ngực theo bản năng, nhưng ở đó như bỗng nhiên bị khoét đi thứ gì đó quan trọng nhất, giống như máu đỏ ào ào chảy, đau đớn mãnh liệt trào ra. Cô lạnh đến run rẩy liên tục, ở ngực còn sót một chút ấm áp, nhưng sự ấm áp đó dần dần bị sự lạnh lẽo thay thế, không còn lại chút nào.
Ngô Quý Lan sợ cô ngất đi, sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, tay nắm chặt lấy cửa xe, vì nắm quá mạnh nên khớp các ngón tay thanh mảnh trắng bợt, anh ta vô cùng lo lắng gọi một tiếng: “Tứ phu nhân”.
Giọng nói cô run run: “Tín Chi và con tôi rốt cuộc sao rồi?”.
Ngô Quý Lan không dám nói thật, đáp: “Bị thương, bây giờ đang trong viện”.
Dọc đường cô không nói gì, đến tận lúc vào bệnh viện, xuống xe loạng choạng suýt ngã, may có Ngô Quý Lan đỡ cô một tay. Toàn thân cô đang run lẩy bẩy, Trình Doãn Chi đứng ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, cả cơ thể trong chốc lát như già đi chục tuổi, nhìn thấy cô hơi mở miệng ra nhưng lại không nói một câu gì. Ánh mắt cô đã lướt qua anh ta, nhìn về phía giường bệnh phía sau.
Cô bé con nằm ở đó không chút sinh khí, trên khuôn mặt nhỏ toàn là máu, cô chầm chậm đi đến, dùng bàn tay run rẩy lau đi, máu đã khô hẳn, khoé miệng Đô Đô hơi nhướn lên, như dáng vẻ lúc ngủ bình thường. Giọng cô rất nhẹ giống như sợ con gái hoảng sợ: “Con gái, mẹ về rồi”. Cô bế con lên, ôm chặt vào lòng: “Mẹ về rồi”. Ánh mắt cô đờ đẫn, nhưng giọng nói dịu dàng như nước, Tín Chi cũng lặng lẽ nằm ở đó, bộ Âu phục của anh bị máu thấm đẫm, khuôn mặt thân thuộc điềm tĩnh như thế, cô ôm chặt cơ thể lạnh ngắt của con gái: “Con ngoan, daddy cũng ngủ rồi, con đừng khóc, đừng làm cha thức giấc”.
Cô đưa tay ra, muốn sờ vào mặt Tín Chi, Trình Doãn Chi không chịu nổi nữa, “bốp” một tiếng tát cô thật mạnh. “Cút đi!”.
Cả cơ thể cô ngã xuống, vẫn ôm chặt con gái, toàn thân Trình Doãn Chi run rẩy, chỉ vào cô: “Là cô! Chính là vì cô! Ha ha, tai nạn! Ha ha!”. Anh ta cười còn khó nghe hơn khóc: “Tình báo của Mộ Dung Phong khắp nơi, tai nạn kiểu gì mà không tạo ra được, chính là vì cô!”.
Nửa khuôn mặt của Tĩnh Uyển bỏng rát, nhưng cô vốn không thấy đau, cứ ôm con chầm chậm đứng dậy, quay người đi ra ngoài. Ngô Quý Lan kinh ngạc vạn phần nhìn cô, thấy đáy mắt cô thê lương đến tận xương tuỷ, nhưng không dám ngăn cản. Mưa bên ngoài vẫn đang rả rích rả rích rơi, cô cởi áo khoác bọc lấy con gái, nói dịu dàng: “Con ngoan, mưa rồi, mẹ không để con ướt mưa đâu”.
Lái xe thấy cô ôm con đi ra, hỏi: “Tiểu thư sao thế?”.
Cô “ừ” một tiếng nói: “Tiểu thư ngủ rồi”.
Lái xe nghe vậy liền hỏi tiếp: “Vậy cậu tư vẫn ổn chứ?”
Tĩnh Uyển lại “ừ” một tiếng, nói: “Anh đưa tôi đến một nơi”.
Đường rất xa, đi rất lâu rất lâu, trên phố vắng lặng không người, thỉnh thoảng thấy một chiếc xe lướt qua, từng chiếc đèn đường lướt qua cửa xe, lặng lẽ sáng rực, dần dần tối đi. Cô ôm chặt con gái trong lòng. Giống như vẫn là một đứa bé sơ sinh rất nhỏ rất nhỏ. Cô vẫn nhớ tiếng khóc đầu tiên của con gái, trong lúc vô cùng kiệt sức, cô nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, cô tưởng đó là hạnh phúc vĩnh viễn của cả đời cô.
Ngoài cổng có lính gác, nhìn thấy xe dừng lại, lập tức ra hiệu không được dừng xe. Cô tự mình mở cửa xe, ôm con gái xuống xe. Cổng lớn có hai chiếc đèn chiếu sáng như ban ngày, nước mưa trên tóc cô lấp lánh như sao. Gió lành lạnh thổi tung tà sườn xám, mái tóc dài rối tung của cô bay trong gió. Cô hỏi: “Mộ Dung Phong đâu?”.
Lính gác đang chuẩn bị tức giận, người trực ban bên trong đã nhận ra cô, vội kêu n