XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Tác giả: Đông Mật

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134727

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/727 lượt.

g nói của cô quá nhẹ nhàng, hình như rất kỳ lạ. . . . . .
"Thật đó! Sau khi trở về liều mạng một chút là được, sẽ không quá nghiêm trọng đâu!" Cô khẽ hôn giữa đôi lông mày nhíu chặt của anh: "Được, cho em mười phút, em gọi điện nói với biên tập một tiếng."
Quản Mục Đông nhìn cô xoay người đi gọi điện thoại. Có thể thuận lợi ra ngoài, anh rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến sau khi cô trở về sẽ vất vả hơn, anh lại vui mừng không nổi, cô không thể nào chỉ liều "một chút", cô bắt đầu liều thì sẽ "rất lớn" một chút, cô kẹt bản thảo kẹt đến mức vẻ mặt tiều tụy, diện mạo buồn bã, ký ức đó vẫn còn mới mẻ, anh không muốn lại nhìn thấy cô như thế. . . . . .
Bên kia, Trạm Tâm Luân đã liên lạc với biên tập, đang hỏi thăm kỳ hạn chậm nhất phải giao một quyển bản thảo.
"Trước kia em đều giao trước thời hạn nha, lần này sao lại muốn lùi lại?"
"Bởi vì có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Có thể dứt khoát lùi thời hạn lại không?" Cô viết bản thảo lâu như vậy, lần đầu tiên muốn lười biếng, cảm giác không ngờ lại thỏa mãn vô cùng.
"Thời hạn bản thảo đều sắp xếp trước thời gian, tuy vẫn có một khoảng thời gian nữa, nhưng chị lùi thời hạn cho em, sẽ phải tìm thêm người thế vào. Em thật sự không được sao?"
"Thật ra thì, hẳn là có thể đó, nhưng em đã thu xếp đi du lịch ba ngày. . . . . ."
"Oa, em muốn ra ngoài chơi ba ngày hả, thật tốt!" Biên tập thật hâm mộ: "Vậy thì không sao đâu, em dùng ba ngày này chơi thật nhiều vào, sạc đầy pin vào, trở về viết bản thảo nhất định sẽ càng suông sẻ hơn!"
"Cho nên không thể đổi sao. . . . . ." Một bóng người thình lình vọt đến bên cạnh, Trạm Tâm Luân kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy Quản Mục Đông nhíu mày, đưa tay về phía cô.
"Đưa điện thoại cho anh, anh nói với cô ấy."
"Ơ? Anh muốn nói gì với cô ấy? Anh lại không biết biên tập của em--"
Anh kiên trì: "Để anh nói chuyện với cô ấy."
Biên tập hỏi: "Tâm Luân, đó là ai thế?"
Trạm Tâm Luân còn đang do dự, Quản Mục Đông dứt khoát ấn nút, bật loa ngoài của điện thoại: "Xin chào, tôi là bạn trai của Tâm Luân. . . . . ." Trong điện thoại đột nhiên ồn ào xôn xao, che mất tiếng nói của anh.
"Anh nói anh là ai? !" Giọng nói của biên tập đột nhiên cao quãng tám, rõ ràng vô cùng kíchđộng, còn có những âm thanh khác, dường như bên cạnh điện thoại đột nhiên chen chúc rất nhiều người.
"Ặc, tôi là bạn trai của Tâm Luân. Tôi muốn nói với cô một chút về chuyện của Tâm Luân. . . . . ."
Anh muốn nói gì à? Trạm Tâm Luân chẳng hiểu ra sao cả, lại hiếu kỳ, chờ xem anh có lời gì muốn nói với biên tập?
"Những lời mà tôi sắp nói không khéo léo lắm, hơn nữa đây là công việc của Tâm Luân, tôi không nên can thiệp, nhưng tôi vẫn muốn nói. Tôi đoán cô ấy sẽ không nói chuyện này cho các cô biết, chỉ biết yêu cầu mình, vất vả bao nhiêu đều muốn tự mình chịu đựng."
Anh ngừng một chút: "Lúc tôi và Tâm Luân vừa mới bắt đầu qua lại với nhau, đúng lúc cô ấy đang viết phần cuối của một quyển bản thảo, tôi thấy cô ấy viết bản thảo viết đến mức mất ngủ, áp lực rất lớn, bởi vì cô viết xong mặc dù tốt, nhưng vẫn không đạt được kỳ vọng của cô ấy, cô ấy yêu cầu mình rất cao, tôi thấy rất đau lòng --"
"Này, không cần nói chuyện này chứ?" Trạm Tâm Luân nóng bừng mặt, kéo cánh tay anh.
Quản Mục Đông nắm lấy tay cô, rồi nói tiếp: "Tôi cực kỳ không nỡ thấy cô ấy hao tổn tinh thần như vậy, cho nên hy vọng cô ấy có thể chuyển kỳ hạn nộp bản thảo, để cô ấy có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi. Tôi thừa nhận yêu cầu này rất ích kỷ, cũng có rất nhiều lợi ích cá nhân, bởi vì chúng tôi mới qua lại không bao lâu, tôi cảm thấy thời gian chúng tôi hẹn hò quá ít, tôi không muốn cô ấy luôn luôn viết bản thảo, tôi muốn hẹn hò với cô ấy, muốn dẫn cô ấy đến nhiều nhà hàng rất lãng mạn, nếu có thể, tôi muốn cô ấy có một kỳ nghỉ dài hơn, địa điểm tùy cô ấy chọn, tôi muốn làm cho cô ấy vui vẻ. . . . . ."
Anh nói chưa xong, bên kia điện thoại đã tràn ngập những câu "Oa" , "Xì xào ồn ào" , "Thật lãng mạn" , "Rất ngôn tình đó", hết đợt này đến đợt khác liên miên không dứt.
"Đủ rồi!" Trạm Tâm Luân mất mặt muốn chết, cướp lấy điện thoại: "Em đi du lịch trước, trở về lại tiếp tục thảo luận vấn đề thời hạn bản thảo --"
"Tâm Luân, bạn trai của em thật chu đáo nhỉ!" Biên tập cắn răng cười: "Chẳng những quan tâm chu đáo mà còn cực kỳ lợi hại, chỉ nói mấy câu nói đã khiến bên bọn chị rung lắc mạnh mù lòa rồi. . . . . ." Ôi, hạnh phúc sáng ngời lóng lánh chói lọi, quá hại mắt, quá đau mắt!
"Xin lỗi chị, em sẽ mắng anh ấy thật nhiều." Cúp điện thoại, Trạm Tâm Luân quay đầu lại trừng người nào đó.
"Anh nói những lời đó làm chi vậy? ! Người ta sẽ cảm thấy em rất không chuyên nghiệp! Em là người trưởng thành, công việc của mình tự mình chịu trách nhiệm, không cần anh giúp em thực hiện!" Mặc dù nghe anh nói những lời này rất ngọt ngào, nhưng rất xấu hổ, cô có thể tưởng tượng về sau biên tập sẽ lấy chuyện này ra giễu cợt cô, aiz.
"Những lời anh nói đều là thật lòng mà, tại sao không thể nói?" Quản Mục Đông cười nhẹ: "Phản ứng của bọn họ hình như cũng không hề mất hứng,