
Tác giả: Dư Mật
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134449
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/449 lượt.
hỉ cần có thể ở chung một chỗcùng nhau, sẽ nguyện ý nghe anh, bước theo bước chân của anh sao?"
"Nghe theo lời anh, đi theo bước chân của anh, xác thực bất cứ chuyện gì cũng có thể thuận lợi tiến hành, nhưng là, em trở nên rất vô dụng, trở thành người chỉ biết lệ thuộc vào anh." Điều đó quả thật làm Đào Khuynh khổ sở, nếu không phải vì tình yêu của anh, cô căn bản chống đỡ không nổi.
Bởi vì anh thâm tình, cô không thể buông anh ra, cho là chỉ cần anh yêu cô, bao nhiêu áp lực cô đều có thể chịu đựng.Nhưng, nếu cô ở lại bên anh lại mang tới cho anh không phải là hạnh phúc mà là khổ sở thì sao? Nếu cô chỉ mang lại cho anh bất hạnh cùng gánh nặng, đoạn tình cảmnày còn kéo dài được nữa sao?
"Tiểu Khuynh. . . . . ." Nhìn theo nước mắt của cô, ngực Hạ Lâm Đế căng thẳng.
"Anh quá hoàn mỹ, làm cho em cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ có thể tiếp nhận sự bảo vệtừ anh, càng làm cho em không còn tự tin." Đào Khuynh lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: "Em rất bình thường, một chút cũng không xứng với anh... anh thích hợp với một cô gái tốt hơn em."
Cô sẽ mang lại cho anh nhiều phiền toái,cô không có tư cách được anh yêu, anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn cô.
Hạ Lâm Đế nhíu mày, thật không ngờ cuối cùng lại nghe được đáp án này, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
"Anh cho là làm như vậy sẽ bảo vệ được em, không ngờ lại mangcho em áp lực. . . . . . Em khó chịu như vậy sao?" Anh chỉ là muốn đem cô giữ ở bên người, nhưng không phát hiện ra nỗi khổ sở của cô, anh quá tự tin cho những việc mình làm trước đó là đúng, là tốt cho cô.
"Quá khó chịu, không thể hô hấp."
Không thể hô hấp? Những lời này giống như con dao sắc đâm vào tim Hạ Lâm Đế, Anh im lặng, đưa mắt lạnh lùng nhìn cô, một câu đều không nói ra miệng.
Đào Khuynh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, vì để cho anh chết tâm, dứt khoát mở miệng: "Chúng ta tốt nhất không cần gặp lại.
Công ty Hách Luân mới xây làng du lịch này ở vùng núi, ngoài phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, thu hút khách du lịch nhiều nhất ở đây chính là khu vực công viên trò chơi. Phần lớn du khách đều là sáng sớm liền tiến vào khu vui chơi, cho đến gần tối mới rời khỏitrở về khách sạn ăn bữa ăn tối.
"Đến giờ ăn tối rồi, đi ăn thôi!" Từ Chi Uyển dẫn các nhân viên đi vào phòng ăn.
Nhà hàng cao cấp năm sao có phòng ăn hết sức rộng rãi, nhân viên phục vụ lập tức lễ độ tiến lên tiếp đón.
"Oa, cảm giác thật không tệ." Đi ở phía sau cùng, Đào Khuynh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhìn về phía bàn thức ăn được xếp ngay ngắn theo phong cách tiệc đứng, mắt liền sáng lên, lộ ra vẻ mặt kích động.
Nơi này vừa sang trọnglại thoải mái, ánh đèn nhu hòa, thức ăn ngon miệngcàng làm cho cô nhanhchảy nước miếng, bụng bắt đầu kêu rừ... ừ... ừ....
Hạ Lâm Đế nghiêng đầu quan sát cô một lát sau mới nhàn nhạt mở miệng: "Nhìn em ngồi một mình rất cô đơn."
Nghe vậy, sắc mặt cô đỏ lên, không khỏi thầm oán nói: "Còn không phải dongười nàođó làm hại? Bởi vì anh, em mới phải một mình ngồi ở chỗ này ăn cơm."
Cái tên đầu sỏ gây việc này còn dám cười nhạo cô!
"Tại sao?" Anh giả bộ không hiểu, tò mò hỏi ngược lại.
"Là ai khắp nơi nói với người khác em là bà xã của anh? Tất cả mọi người hi vọng chúng ta hòa hảo, đang cố gắng thay chúng ta chế tạo cơ hội."
"Thật là các đồng nghiệp tốt." Hạ Lâm Đế vỗ vỗ cằm, hướng về phía các nhân viên công ty áo cưới Tô Nhã ngồi ở cách đó không xa mỉm cười nói.
Bộ dáng không đứng đắn này của anh chọc tức Đào Khuynh, cô tức giận mở miệng: "Anh nhanh lên một chút xóa bỏ hiểu lầm này đi, tự dưng bị hiểu lầm thành người có vợ không phải chuyện tốt."
"Anh không có vấn đề, cam tâm tình nguyện bị hiểu thành đàn ông có vợ."
". . . . . . Thần kinh." Đào Khuynh nhìn thấy đôi mắt thâm tình kia, trong ngực có cảm giác rạo rực, thổn thức.
"Nơi này đầu bếp làm cá rất ngon, anh gỡ hết xương rồi, cho em.” Anh đem phần cá trong đĩa mình trực tiếp bỏ vào đĩa của cô!
"Em. . . . . ." Cô sững sờ nhìn miếng cá trắng noãn tỏa ra mùi hương hấp dẫn, nhất thời nói không nên lời.
"Em không thích ăn cá nữa sao?" Hạ Lâm Đế nhớ cô rất thích ăn cá, nhưng lại vụng về trong việc gỡ xương, mỗi lần đều là anh thay cô đem xương cá bỏ hết.
"Không, vẫn thích." Đào Khuynh lắc đầu một cái. Cô là nhìn động tác quen thuộc của anh mà cảm động.
"Vậy. . . . . . anh xin lỗi, anh chưa từng hỏi ý của em liền tự tiện làm như vậy." Anh phát hiện sắc mặt cô có cái gì không đúng, ảo não nói xin lỗi." Anh chỉ là biết em thích, muốn em ăn nhiều hơn một chút, không hỏi em có muốn ăn hay không, lại tự cho là đúng."
Anh quá quen làm những việc này, thậm đã chí quên mất trước khi làmnên hỏi qua ý nguyện của cô, vì vậy mới mang đến cho cô áp lực. Hạ Lâm Đế âm thầm cười khổ.
"Em không có ý đó, anh đừng nghĩ như vậy." Anh muốn đối tốt với cô, còn phải xem sắc mặt cô, điều này làm cô băn khoăn." Là em thấy vui mừng vì anh còn nhớ rõ em thích ăn cá, còn gỡ xương cho em, em rất cảm kích."
"Tiểu Khuynh, anh