
Tác giả: Dư Mật
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134451
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/451 lượt.
không phải người theo chủ nghĩa nam quyền, càng không phải chỉ vì mình muốn mà bắt em thuận theo, mà anh cho rằng làm như vậy sẽ là tốt cho cả hai chúng ta."
Hôm qua khi nghe cô nói ra uất ức, anh đã ngẫm lại hành động của chính mình vài năm nay, khẽ nói: "Là em luôn yên lặng đợi bên cạnh anh, anh quá quen thói ra lệnh, mà quên hỏi ý kiến của em, làm cho em cảm thấy khó chịu, anh rất xin lỗi."
Anh vốn là suy nghĩ muốn cô hạnh phúc, chứ không muốn mang cho cô khổ sở.
"Hạ Lâm Đế anh không sai. Anh bảo vệ em, còn giải quyết những vấn đề khó khăn ngăn trở giữa chúng ta, là em chưa đủ tốt, mới không có khả năng thừa nhậnloại áp lực này, không có tư cách trở thành bạn đời của anh." Anh không nên tự tráchmình! Đào Khuynh lắc đầu, khó chịu nói.
"Không phát hiện áp lực của em, không để ý cảm nhận của em, anh làm sao không có lỗi đây?" Anh quả thật làm sai, nhưng về sau sẽ không tái phạm."Tiểu Khuynh, anh sẽ thay đổi."
"Cái gì?"
"Lần này, anh sẽ học cách lắng nghe em, sẽ không tự cho là đúng nữa, cho anh thêm một cơ hội được không?"
"Không phải đã nói là chia tay sao? Tại sao anh. . . . . ." Ai, điều này thật là cách mong muốn ban đầu của cô càng ngày càng xa, rõ ràng muốn cùng anh vạch rõ giới tuyến, thế nhưng anh ngược lại dây dưa không rõ?
"Vì đã biết vấn đề ở chỗ nào, anh liền thay đổi, không muốn buông em ra?"
"Em chính là không muốn anh thay đổi mới rời khỏi anh a!" Đào Khuynh hai mắt đẫm lệ, dùng sức lắc đầu. Anh không có bất cứ vấn đề gì, không nên bởi vì cô oán trách mà thay đổi mình!
"Tiểu Khuynh. . . . . ." Hạ Lâm Đế nhìn cô mắt đẫm lệ, tim như bị người dầy xéo vô cùng khó chịu.
"Em đã nói rất nhiều lần, anh không sai, là em quá vô dụng, mới không chịu nổi chút áp lực như vậy!”
“Anh tại sao muốn vì em mà thay đổi? Thay đổi thì không còn là Hạ Lâm Đế rồi. Vì người khác mà thay đổi mình, sẽ vui vẻ sao?"
"Anh vẫn là anh, chỉ là muốn chúng ta hòa hợp hơn, cho nên nguyện ý điều chỉnh bản thân." Nếu có thể không làm cô khó chịu, thay đổi thì có là gì? "Từ trước tới nay đều là anh chỉ biết làm theo ý mình, chưa từng nghĩ tới em đã phải đuổi theo anh rất khổ cực, từ giờ anh sẽ đi chậm lại cùng em bước về phía trước."
"Trên đời này các cô gái tốt hơn em có rất nhiều, anh nên đi tìm người xứng với mình, đừng vì nhân nhượng em mà dừng bước lại."
Đào Khuynh lắc đầu. Anh điều kiện tốt như vậy, có một đống lớn các cô gái muốn được cùng anh, anh vì sao kiên trì thích cô?
"Những cô gái kiatuy tốt nhưng họkhông phải là Đào Khuynh." Đáy mắt Hạ Lâm Đế xẹt qua một tia thương cảm, "Nếu có thể dễ dàng như vậy thay thế em thì tốt rồi."
Cô không biết, anh đối với cô là nhất kiến chung tình, lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã chắc chắn rằng cô gái này nhất định người phụ nữ duy nhất của cả đời anh. Anh yêu cô, yêu rất sâu, rất sâu đậm. . . . . .
"Thời gian có thể mang đi tất cả, anh rồi sẽ lại gặp cô gái mà anh thích. . . . . ."
"Rõ ràng em là cô gái mà anh muốn, tại sao phải buông tha?" Thái độ của anh vẫn rất kiên định.
"Hạ Lâm Đế. . . . . ." Đào Khuynh than nhẹ, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Tiểu Khuynh, cho anh thêm một cơ hội."
"Tại sao lại cố chấpnhư vậy? Vô luận em nói cái gì, làm cái gì, anh đều không muốn buông tha sao?" Cô thật sự vô lực chống đỡ, tiếp tục đối mặt với anh, cô nhất định sẽ luân hãm.
Hạ Lâm Đế thấy cô đã có chút dao động, nâng lên khóe môi.
"Nếu muốn buông tha, cũng sẽ không tới tìm em." Anh đứng dậy đi tới trước mặt cô ngồi xuống, cầm đôi tay cô đang run rẩy.
Đào Khuynh đưa mắt nhìn bộ dáng thâm tình của anh, nhấp môi một cái mới mở miệng: ". . . . . . Nhưng nếu là em đã yêu người khác mới quyết định rời đi, anh vẫn còn muốn em sao?"
"Yêu người khác?" Hạ Lâm Đế nheo lại tròng mắt đen, âm thanh nhẹ vô cùng.
"Đúng, đúng a, em đã yêu người khác." Cô trừng mắt nhìn anh rồi chột dạ cúi đầu.
"Người kia đối với em rất tốt sao?" Câu hỏi ngoài dự đoán của anh khiến Đào Khuynh cứng đờ, vẻ mặt khẩn trương, nhất thời không mở miệng được.
Đôi mắt đen của Hạ Lâm Đế lúc này giống như thâm trầm không thấy đáy, anh chậm rãi nâng lên môi, "Không cách nào trả lời, là đối phương không tốt hay căn bản là không có nhân vật như thế?"
"Đương nhiên là có, anh… anh. . . ." Đào Khuynh ấp úng, ngay sau đó lộ ra bộ dáng thất bại, tức giận mình đến nói láo cũng không làm nổi.
Thật là một cô gái vụng về a! Hạ Lâm Đế đứng lên, đưa tay nâng lên cằm của cô, nhìn ánh mắt hốt hoảngcủa cô."Tiểu Khuynh, nếu anh ta đối tốt với em, anh tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện trước mặt em, chỉ cần em hạnh phúc, anh liền vui vẻ."
"Chỉ cần chúng ta chia tay, em liền có thể gặp người cực kì. . . . . ."
Hạ Lâm Đế ngay lập tức ngắt lời cô, "Em rõ ràng có tình cảm với anh, lại một mực né tránh anh còn nói ra loại lý do vớ vẩn này, toàn là lời nói dối."
"Đúng, là em nói bậy, nhưng tìm người yêu rất khó khăn sao? Anh không khỏi quá xem thường em rồi." Đào Khuynh cắn cắn môi, quật cường lên tiếng.
"Không phải xem thường em, chẳng qua chỉ cần anh còn ở đây một