XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Nhận Người Tình Cũ

Không Nhận Người Tình Cũ

Tác giả: Dư Mật

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 134473

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/473 lượt.

nên kết thúc rồi.
Lên tới phòng nghỉ, Hạ Lâm Đế lập tức đem người trong ngực thả xuống giường đệm mềm mại, còn mình thì ngồi ở mép giường.
"Tại sao không chăm sóc thân thể mình cho tốt?" Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Đào Khuynh, tay anh cầm bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo của cô, giọng chất chứa thương xót.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Đào Khuynh mắc cỡ không dám nhìn thẳng.
"Em từ trước tới nay đều sẽ đau bụng khi đến kỳ, sớm đã thành thói quen rồi."
"Thói quen? Em rõ ràng đau đến đổ mồ hôi lạnh." Một tay anh vuốt ve gương mặt cô, đầu lông mày nhăn lại.
"Trước kia không phải đã đi khám rồi sao, hay lại quên uống thuốc rồi?"
"Em có uống. . . . . ." Hạ Lâm Đế biết rõ phản ứng của cô khiđến kỳ sinh lý, trước đây anh thường dặn dò cô đi khám, bắt cô uống thuốc, còn tưởng rằng cô đã biết tự lo cho mình.
"Vậy làm sao vẫn đau? Hôm nào đi khám lại xem." Thấy cô đau đớn như vậy, anh không thể không quản, lần này sẽ phải tự mình theo cô đi!
Nghe vậy, Đào Khuynh hoảng sợ, lập tức lắc đầu.
"Không cần!" Cô phát hiện anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng giả bộ trấn định nói: "Chuyện này cần uống thuốc điều dưỡng lâu dài, lần nào đi khám bác sỹ cũng nói như vậy."
Phản ứng của cô quá mức kích động, rất không thích hợp. Hạ Lâm Đế khẽ nheo lại đôi mắt đen, bàn tay khẽ vuốt cái trán của cô, "Nói không chừng tìm bác sỹ khác sẽ có phương thức trị liệu tốt hơn."
Đào Khuynh sợ anh tiếp tục chủ đề đi khám, vội vàng đẩy tay anh ra, căng thẳng nở nụ cười." Đang đau, anh đừng có mà càm ràm."
Nghe cô nũng nịu, Hạ Lâm Đế bật cười. "Chê anh nói nhiều sao?"
"Ưm, nói thật nhiều."
Xem ra cô rất sợ gặp bác sĩ. . . . . . Nguyên nhân sẽ để sau sẽ hỏi lại rõ ràng, giờ phút này nên đểcô nghỉ ngơi mới đúng.
"Ai bảo em còn cố tình làm việc?" Anh nhàn nhạt nói.
"Em tưởng là có thể chịu được, hơn nữa tất cả mọi người đều bận, một mình em nghỉ sẽ thấy rất ngại."
"Anh cho công ty em mượn địa điểm không phải là muốn nhìn thấy em bận rộn đến ngất đi."
"Em mới không có yếu đuối như vậy." Đào Khuynh chu môi lên, không vui kháng nghị.
"Còn muốn nổi cáu với anh sao?" Hạ Lâm Đế hếch mày lên. Nếu cô không nghe lời như vậy, anh liền thu hồi việc cho mượn địa điểm này.
Cô biết anh tức giận, thức thời đầu hàng. "Em không phải ngoan ngoãn theo anh trở về rồi sao?"
"Em có mang thuốc đi không?" Anh hừ nhẹ một tiếng, nhìn túi cô đang đặt ở bên giường.
" Kỳ sinh lý của em luôn luôn không chính xác. . . . . ."
"Xem ra là không mang, để anh tìm bác sỹ tới một chuyến." Thấy cô đối với sức khỏe của mình không thèm để ý chút nào, anh không khỏi tức giận.
Sắc mặt Đào Khuynh lần nữa suy sụp, vội vàng bắt lấy ống tay áo anh, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn, "Em không cần đâu. . . . Làm ơn đừng phiền toái như vậy, em chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ hết đau."
"Thật?" Thấy cô biết điều như vậy, lửa giận của Hạ Lâm Đế nhanh chóng biến mất.
"Ừ."
"Vậy em nghỉ ngơi đi, anh ở đây với em." Anh lần nữa ngồi trở lại mép giường, bàn tay khẽ vuốt tóc cô.
Mùi hương nhẹ nhàng trên người anh xông vào mũi cô, Đào Khuynh bởi vì sự dịu dàng của anh mà cảm động, không thể không thừa nhận cô bị sức quyến rũ của anh hấp dẫn, bị anh ảnh hưởngthật sâu.
"Anh ở đây em làm sao nghỉ ngơi được?" Ánh mắt của cô rất không tự chủ.
"Nhắm mắt lại là được." Anh mỉm cười nói.
Không phải cái vấn đề này! "Hạ Lâm Đế! Em. . . . . ."
"Em chán ghét anh ở đây như vậy?"
Đào Khuynh hơi nhếch môi, kéo chăn che kín khuôn mặt.
"Đúng, rất đáng ghét." Anh đang nơi này, cô làm sao có thể ngủ? Nhịp tim căn bản không nghe cô lời nói a!
"Thật là vô tình." Hạ Lâm Đế giọng nói chua xót, kéo cái chăn đang che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xuống, cúi đầu lại gần cô, "Nhưng anh vẫn là ưa thích em, dù thế nào cũng muốn ở lại cùng em."
Hơi thở của anh thổi lất phất ở trên mặt làm cho cô cả người nóng lên. Cô đang không biết phải làm sao thì anh chợt vén chăn lên nằm ở bên cạnh cô, bàn tay ôm eo cô.
"Tiểu bảo bối, mau mau ngủ. . . . . . Trong mộng sẽ có anh cùng em. . . . . . Cùng em cười, cùng em mệt mỏi. . . . . ." Hạ Lâm Đế mặc kệ vẻ kinh ngạc của cô, cúi đầu vào cổ cô hát lên.
"Anh điên rồi sao?" Đào Khuynh nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười vô lại của anh, vội vã muốn đẩy anh ra.
"Anh đang hát ru em đấy, mau ngủ."
Bị anh ôm như vậy, cô làm sao có thể không rung động? Má cô đỏ bừng, cao giọng, "Anh. . . . Hát thì cứ hát, sao phải bò lên giường?"
"Ôm em ngủ a."
"Hạ Lâm Đế!" Đào Khuynh thở phì phò: "Em không đồng ý quay lại với anh, anh không thể loạn ôm người ta."
Kháng nghị của cô luôn luôn không có hiệu quả, Hạ Lâm Đế không để ý tới cô, đưa tay êm ái, nhẹ nhàng xoa bụng cô, "Như vậy bớt đau sao?"
Giọng nói trầm thấp của anh giống như có ma lực, vừa cất lên là có thể làm cảm xúc nóng nảy của cô dịu lại, cô không tự chủ buông lỏng thân thể.
"Ưm, không đau nữa, nhưng rất không thoải mái. . . . . ." Bàn tay anh ấm áplàm cô thoải mái, Đào Khuynh từ từ vô lực kháng cự, âm thanh càng ngày càng nh