
Tác giả: Tội Gia Tội
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341408
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1408 lượt.
biết. Tất cả đều là giả dối.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, lái xe đưa Trầm Khánh Khánh về nhà trước, Trữ Mạt Ly từ từ nhắm mắt không nói với cô câu nào. Trầm Khánh Khánh cũng không so đo, dù sao cũng chẳng phải lần đầu chịu đựng tính tình kỳ quặc của người này. Mặt Ted thì vẫn nhăn lại, hiển nhiên là gặp được ai đó, nên không để tâm.
Sau khi về đến nhà, Ted tiễn Trầm Khánh Khánh tới cửa, nói: “Sáng mai không có việc gì, chiều anh tới đón em.”
“Chờ chút!”
Ted quay đầu lại, có chút mê man: “Còn việc gì sao?”
Trầm Khánh Khánh tiến lên nhắm ngay vào hai khối thịt bên má anh ta kéo xuống: “Cái bộ dạng này của anh đã nói rõ ràng với anh ta – Tôi rất để ý, tôi rất để ý đó! Ông chú già à, anh luôn không chịu thua ai, không phải anh nuôi chí muốn trở thành kẻ bất khả chiến bại sao?”
“… Biết… Biết rồi! Em đừng kéo má anh nữa, tạo thành nếp nhăn đó!”
Ted chạy trốn nanh vuốt của Trầm Khánh Khánh, hai má bị xoa đỏ đến méo lệch. Bộ dáng đó cực kỳ đáng yêu! Trước khi đi còn lo lắng căn dặn: “Không được nói số điện thoại mới của anh cho người đó.”
Vào trong nhà, cả người Trầm Khánh Khánh đều bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ tới hình ảnh đạo diễn Triệu đang thở bằng bình ô-xi, khắp nơi trên người ông đều là máy móc khiến cô thấy đáy lòng thật buồn phiền. Đạo diễn Triệu mới hơn 40 tuổi, chưa được nửa cái trăm tuổi, có nhiều tác phẩm nổi tiếng, cũng không thiếu những tác phẩm xuất sắc. Nhờ nghiên cứu võ hiệp cổ trang mà thành danh, những bộ phim cổ trang trong tay ông không giống với người khác, vô cùng chân thực, hàm súc. Cuối năm ngoái, ông ấy cầm kịch bản đến tìm Trầm Khánh Khánh, hy vọng cô có thể trở thành nữ diễn viên chính của bộ phim này. Ông rất có thành ý, kịch bản cũng không tệ, tuy Trữ Mạt Ly không bằng lòng với thù lao lắm, nhưng Trầm Khánh Khánh vẫn nhận lời. Bởi vì cô thích vai diễn này. Không ngờ, trước khi bấm máy ba ngày lại xảy ra rủi ro như vậy. Bà Triệu nói tối qua ông ấy rất khỏe, vậy mà sáng nay ra cửa không lâu liền nhận được tin dữ đó.
Điều này đối với cô mà nói cũng là một tin dữ. Bây giờ cô không thể không đối mặt với con heo kia, không biết diễn xuất có thể bị sa sút hay không.
Điện thoại vang lên, Trầm Khánh Khánh nghe máy: “A lô.”
“Về đến nhà rồi sao?” Giọng Trịnh Thị có ý cười luôn rất dễ nhận ra.
“Về rồi, anh còn đang trực à?”
“Đúng vậy. Là số anh khổ, ở cùng với cái bản mặt tú lơ khơ của chồng em, ai…”
Trầm Khánh Khánh ngâm mình trong bồn tắm lớn, không lên tiếng.
“Làm sao vậy? Vợ chồng son lại cãi nhau? Please!!! Hai người có thể bình yên chút được không?” Trịnh Thị thăm dò: “Vẫn là vì chuyện sinh nhật cậu ta ư?”
Trầm Khánh Khánh thở dài: “Không phải. Quên đi! Chuyện của em và anh ấy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Anh tin rằng em chưa bao giờ có lỗi với cậu ta.”
“Ồ, cảm ơn! Thật khó có cơ hội nghe những lời này từ anh.”
“Thật đó! Con người em tuy tâm địa hơi hẹp hòi, hơi toan tính, tính tình hơi xấu xa nhưng anh biết mọi việc em làm đều vì cậu ta trước, là do cậu ta còn chưa sáng mắt ra!”
Trầm Khánh Khánh nghe nửa câu đầu thật sự bực mình, nhưng nghe tới nửa câu sau, cô thấy rất mát tai.
Người có thể nói chuyện thẳng thắn với cô như vậy, quả thật không nhiều.
“Nếu anh ấy có thể nghĩ được như anh thì tốt rồi.”
“Đúng vậy! Có lẽ đầu óc cậu ta bị cửa kẹp rồi. Không sao, có anh trông nom cậu ta, em yên tâm đi quay vai diễn của em đi. Cho anh thêm vài vé buổi ra mắt phim là được rồi!”
Trầm Khánh Khánh trêu chọc: “Sao lại đòi vé em? Không đòi vé con gấu nhỏ của anh ư?”
Trịnh Thị đầu kia lập tức đổi giọng, giống như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ: “Tên kia không cần anh. Em nhìn thái độ của hắn đối với anh đi! Thật làm người ta đau lòng mà! Trái tim nhỏ bé của anh đã bị cái đầu bút máy kia đâm thủng!”
Trầm Khánh Khánh toàn thân nổi da gà, vội vàng nói: “Là do anh không đúng trước. Thôi thôi! Tính Ted cũng nhanh bỏ qua thôi, qua một khoảng thời gian sẽ tốt lên thôi. Em còn tắm rửa nữa, cứ như vậy nhé!”
Trầm Khánh Khánh ngắt điện thoại, ngâm mình trong nước, một lúc lâu sau, cô cười khổ.
Kỳ thật Quý Hàm đối xử như vậy làm cô có chút thất vọng và đau khổ, tuy nhiên cô vẫn kiên trì.
Không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông từng giống đóa sen đó đang theo gió bay đi…
Lần đầu tiên gặp Quý Hàm, Trầm Khánh Khánh mới 19 tuổi, vừa bị tai nạn giao thông.
Khi ấy Quý Hàm là một sinh viên y khoa, đúng lúc đang thực tập tại bệnh viện, lại vừa mới luân chuyển đến khoa chỉnh hình học tập. Bác sĩ Thái hướng dẫn anh trùng hợp lại là bác sĩ phụ trách Trầm Khánh Khánh. Mỗi ngày Trầm Khánh Khánh đều có thể thấy Quý Hàm theo bác sĩ Thái ra ra vào vào trong phòng bệnh.
Trầm Khánh Khánh bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng. Mất cả tuần cấp cứu cứu chữa, thông báo bệnh tình nguy kịch những ba lần. Cuối cùng, khi đến trước quỷ môn quan, cũng được kéo ngược trở về.
Lúc tỉnh lại, người cô gặp đầu tiên không phải cha mẹ, mà là Quý Hàm. Cũng khó trách sau này Trịnh Thị