
Tác giả: Tội Gia Tội
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341404
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1404 lượt.
ậy nên dù Trầm Khánh Khánh vẻ ngoài chói lọi, kỳ thật lại là một diễn viên nghèo. Ước tính xe của cô cùng với tất cả quần áo trang sức hàng hiệu đều mượn tiền Trữ Mạt Ly mua, vì không muốn người ngoài biết được tình hình đói kém của mình. Bởi vậy, cô chỉ có quyền sử dụng, không có quyền sở hữu.
Bộ phim này được ký trước khi đạt giải thưởng Kim Tôn, thù lao cũng khả quan, vì thế tiền bồi thường cũng không ít.
Trữ Mạt Ly nhắm mắt: “Em biết như vậy là tốt rồi.”
Trầm Khánh Khánh vẫn vô cùng căm phẫn: “Anh biết tôi chán ghét con heo kia, vậy mà còn muốn tôi đồng ý quay tiếp sao?”
Trữ Mạt Ly trầm mặc một lúc, nói: “Người phải nhìn về phía trước. Lấy địa vị của em bây giờ, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Trầm Khánh Khánh nóng giận nhìn Trữ Mạt Ly chằm chằm, người nọ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho con heo kia.” Một lát sau, Trầm Khánh Khánh thu lại ánh mắt, mặt mũi sa sầm nói.
Trữ Mạt Ly nghe thấy, rồi khẽ mỉm cười.
Ted mắt nhìn mũi, mũi hướng tim. Anh ta cái gì cũng không biết.
Qua một lúc, Trầm Khánh Khánh gọi điện thoại cho Thuyền Trưởng: “Thuyền Trưởng này! Em về trước đi! Chị đang đi cùng Ted.”
Sau khi tắt điện thoại, cô nói với Ted: “Em muốn đi thăm đạo diễn Triệu, anh biết ông ấy ở bệnh viện nào không?”
Trữ Mạt Ly bỗng dò xét cô: “Em muốn đi thăm đạo diễn Triệu?”
“Không được sao?” Trầm Khánh Khánh hỏi lại.
Trữ Mạt Ly khẽ hừ một tiếng, phân phó: “Đến bệnh viện.”
Ted tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, anh ta cái gì cũng không biết.
Chờ mua lẵng hoa rồi tới bệnh viện, Trầm Khánh Khánh mới hiểu hàm ý câu hỏi vừa rồi của Trữ Mạt Ly.
Tòa cao ốc bệnh viện hạng nhất của tỉnh vô cùng oai phong khí thế.
“Không xuống sao?” Trữ Mạt Ly cúi đầu, hé mắt nhìn Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh đeo kính râm, nhíu mày: “Vẻ mặt đó của anh là gì vậy?”
Trữ Mạt Ly ý cười thêm đậm, nhưng đáy mắt lại thật lãnh đạm: “Vẻ mặt xem kịch vui.”
“Vậy ngài cứ từ từ xem đi.” Trầm Khánh Khánh đẩy cửa xuống xe.
“Muốn anh đi lên cùng em không?” Ted hơi lo lắng theo cô xuống xe.
Trầm Khánh Khánh không trả lời, anh ta coi như cô ngầm đồng ý. Bà cô này thường xuyên như vậy, đừng nghĩ rằng cô im lặng nghĩa là không thèm nhìn bạn, kỳ thật đó là câu trả lời.
Buổi tối bệnh viện rất ít người, đạo diễn Triệu vẫn còn trong phòng theo dõi, vì muốn che mắt mọi người, hai người bọn họ đi đường vòng từ cửa sau bệnh viện lẻn vào.
“Tình hình trước mắt ổn định, nên chị đừng lo lắng. Chỉ cần an toàn qua khỏi tối nay, chồng chị sẽ không có nguy hiểm gì.”
An ủi được khuôn mặt đẫm nước mắt của bà Triệu, Quý Hàm vô cùng mệt mỏi ra khỏi phòng theo dõi VIP. Chiều nay đột nhiên nhận được thông báo phẫu thuật khẩn cấp, vẫn do chủ nhiệm tự mình tới tiến hành, anh làm trợ lý số 1. Đám người khi đến bàn giải phẫu mới biết, thì ra là một bậc thầy của phim võ hiệp, sở trường quay những bộ phim cổ trang nổi tiếng – danh xưng đạo diễn Triệu Vĩnh.
Một hồi phẫu thuật cuối cùng cũng cướp được mạng người từ quỷ môn quan, ngay cả chủ nhiệm Tiếu cũng phải thầm lau mồ hôi.
Quý Hàm bị phân công ở lại trực đêm. Cách một tiếng phải tự mình kiểm tra một lần.
“Tôi ở ngay phòng nghỉ, có việc gì lập tức gọi tôi. Nhất định phải theo dõi kỹ càng.” Quý Hàm dặn dò y tá.
“Vâng. Bác sĩ Quý anh yên tâm…” Y tá Văn Văn nhìn vào bên trong, không khỏi nói: “Thật là đạo diễn Triệu Vĩnh ạ?”
“Ừ.” Quý Hàm cúi đầu viết vào bản ghi chép theo dõi bệnh nhân.
Văn Văn lập tức đứng dậy: “Ôi! Thật sao? Không phải ông ấy sẽ quay “Tuyệt đại phong trần” ư? Bây giờ thì làm thế nào đây?”
Tiểu Ngọc bên cạnh đang viết báo cáo liền ngẩng đầu: “ “Tuyệt đại phong trần”, đấy là bộ phim tiếp theo của Trầm Khánh Khánh à?”
Ngòi bút Quý Hàm hơi khựng lại.
Tiểu Ngọc bên kia tiếp tục nói: “Nghe nói bộ phim này còn chưa bấm máy đã nổi như cồn. Vai diễn này đích thực là thử thách của Trầm Khánh Khánh. Trong phim lại thêm cả một dàn tuấn nam mỹ nữ. Phía nhà đầu tư Phương Hạ thì chi một kinh phí lớn, tuyên bố muốn tạo nên một bộ phim điện ảnh đẹp nhất trong lịch sử phim cổ trang.”
“Đừng nói là em đã đọc hết nội dung của mấy tờ báo đó nhé?” Văn Văn cười cười vỗ trán Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc đẩy kính mắt, ra vẻ hiểu biết, nói: “Nếu bộ phim này có trở ngại thì Trầm Khánh Khánh sẽ gặp nhiều bất lợi. Cô ấy vừa đạt giải thưởng, rèn sắt khi còn nóng mới có thể củng cố địa vị, huống chi vai diễn mới của An Thiến đã sắp quay xong và đang chuẩn bị công chiếu. Một bên là Hoàn Nghệ, một bên là Thời Đại. Hai diễn viên lại là những người xuất sắc nhất trong giới. Trước mắt An Thiến có vẻ vượt trội hơn, Trầm Khánh Khánh còn phải đuổi theo sau.”
Văn Văn suy nghĩ nói: “Đạo diễn Triệu kia bị bệnh lúc này quả thật gay go!”
“Còn không phải sao? Hai ngày trước em còn đọc được một thông tin. An Thiến đã chọn bộ phim tiếp theo, hợp tác cùng ảnh đế Phương Thuấn. Danh tiếng của Trầm Trầm Khánh bây giờ rất có thể bị đè bẹp.”
“Hai người các cô! Thời gian làm việc nên chú ý một chút.” Thấy các cô càng nói càn