Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Xứng

Không Xứng

Tác giả: Tội Gia Tội

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341364

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1364 lượt.

t lo lắng nhìn Quý Hàm.
Quý Hàm trừng mắt liếc Trịnh Thị một cái, quay đầu lại nói với Tiếu An: “Không có gì, không cần để trong lòng.”
Tiếu An nhất thời há hốc miệng, hóa ra đúng là không mặc áo sơ mi, cô có cảm giác khóc không ra nước mắt, cái áo này do cô chọn cả một tuần, vì muốn giành dụm tiền để mua, đã xin khoa sắp xếp cho tăng ca buổi sáng.
“Sao lại không mặc vậy? Bác sĩ Quý rất hợp mặc áo sơ mi mà!”
Trịnh Thị vội vàng giải thích: “Ai biết, có người không thích thôi!”
“Sao cơ?” Tiếu An nghe không rõ.
Quý Hàm mạnh tay đẩy Trịnh Thị vào văn phòng, quay lại nói với Tiếu An: “Em đi kiểm tra lại tình hình bệnh nhân phía dưới, lát sau tôi sẽ tới.”
Tiếu An thật nghe lời, liền đi ngay.
“Sao cậu lại ra tay nặng như vậy chứ!” Trịnh Thị làm bộ như rất đau dốc sức xoa xoa bả vai.
Quý Hàm cũng không nhìn anh ta, một mình ngồi xuống lật xem bệnh án.
Trịnh Thị không ngại bị lạnh nhạt, tiến đến bên Quý Hàm, bên tai anh hỏi nhỏ: “Thế nào? Tối qua Trái Đất đụng vào sao Hỏa rồi à?”
Quý Hàm bấm chiếc bút nhỏ trên tay, cũng không để ý tới anh ta.
“Chẹp chẹp, tôi ngửi thấy mùi thuốc súng rồi! Chàng trai cậu đừng mắc nghẹn, bằng không lại nội thương phải tìm kẻ kia chữa bệnh, anh ta xuống tay cũng thật ngoan độc đấy!”
“Miệng cậu hôm nay thối quá.” Quý Hàm đen mặt cắt lời anh ta.
Trịnh Thị vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, xoay người ngồi lên bàn, thuận tay với một tờ báo đứng lên đọc: “Vừa được nhận giải thưởng Kim Tôn dành cho nữ diễn viên xuất sắc nhất, nữ diễn viên Trầm Khánh Khánh cũng không xuất hiện ở hội trường bữa tiệc chúc mừng, người quản lý tiết lộ rằng mấy ngày nay thân thể cô không khỏe, lại đạt giải khiến cô kích động quá mức, nên phải về khách sạn nghỉ ngơi trước, đáng tiếc không trả lời phỏng vấn… Tối hôm qua tôi có phải hoa mắt không nhỉ? Sao lại thấy đại minh tinh xuất hiện ở thành phố J?”
Sắc mặt Quý Hàm trắng thêm vài phần, liếc nhìn tờ báo trong tay, bức ảnh Trầm Khánh Khánh một thân váy đỏ đâm vào mắt anh, khiến anh đau đớn.
“Cô ấy đặc biệt trở về vì sinh nhật cậu. Tưởng cậu đang làm phẫu thuật nên lúc đó gọi cho tôi, người ta chạy vội từ sân bay đến bệnh viện, đến nơi rồi không thấy cậu, ai ngờ cậu đang vui vẻ ở KTV.” Trịnh Thị giống như đang nói một mình.
Quý Hàm rời mắt khỏi bức ảnh, nhìn chằm chằm vào bệnh án một lúc, cuối cùng lạnh lùng nói: “Cô ấy chỉ là trở lại lấy đồ đạc, không hơn.”






Vừa vinh dự nhận giải thưởng Kim Tôn dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, thoáng chốc Trầm Khánh Khánh như ánh hào quang chói lọi, chỉ nửa năm ngắn ngủi đã gặt hái được hai giải thưởng vinh quang, cho dù hiện tại cô không phải là nữ minh tinh số một, thế nhưng nổi tiếng như thế chỉ sợ trong một thời gian dài không ai có thể bì kịp.
Lúc này, nữ minh tinh đang chào hỏi ở hội trường bữa tiệc từ thiện, bộ váy dài trắng hở lưng, tô điểm phong thái tao nhã của cô đến hoàn mỹ, dù nhan sắc có thể không phải là đẹp nhất, nhưng hào quang quanh cô lại đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đó là một loại khí chất.
Sự khác biệt giữa người nổi tiếng và người qua đường là ở chỗ đó. Một số minh tinh hạng A dựa vào mười mấy năm cố gắng cùng tôi luyện cuối cùng mới mài ra được một thân bất phàm, có phong thái của siêu sao, nhưng Trầm Khánh Khánh quả thật khác biệt. Tất nhiên không phải cứ có khí chất trời sinh thì có thể thành công, điều kiện tất yếu là phải biết sử dụng loại khí chất ấy như thế nào để mà thăng tiến. Điều đáng mừng là, Trầm Khánh Khánh có đủ cả, mẹ cô cũng từng lăn lộn trong nghề này, nhưng rõ ràng vận số của bà không tốt, chỉ đóng vài vai diễn nhỏ, cuối cùng vẫn bị khán giả quên sạch đi Siberia, cả đời thất vọng.
Trầm Khánh Khánh tuyệt đối là người thích hợp trong làng giải trí, cô biết cách lợi dụng ưu thế của mình như thế nào để hóa giải tình thế bất lợi trước mắt, cũng hiểu được gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, còn biết rằng trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Trong giới giải trí không biết ngày mai sẽ thế nào này, chỉ có tâm kế mới có thể mở một đường máu. Cô chính là người thấy rõ dòng chảy của làng giải trí, khi dòng nước cuồn cuộn, cô vẫn biết phải chèo thuyền xuôi dòng, chứ không nên ngược dòng nước chảy.
Địa vị của hai người đó tại giới giải trí này được ngợi ca là trong năm năm không ai có thể lay động.
Phương Thuấn và cô tạm thời không có liên quan, về phần An Thiến, cô ta là mục tiêu mà Trầm Khánh Khánh hướng tới phải lật đổ ngai vàng. Mặc dù giải thưởng Kim Tôn lần này coi như cô thắng một trận, nhưng năm ngoái An Thiến đã giành được giải thưởng này, có thể nói lần này có hay không cũng không quan trọng, vậy nên ngay cả lễ trao giải cũng không tham dự.
Bọn họ mới là tiêu điểm của đêm nay, có thể mời hai người này tham dự, có thể thấy nhà tổ chức Phương Hạ đã tốn không ít công sức. Phương Thuấn làm người như thế nào, cô không tiếp xúc nhiều nên cũng không rõ lắm, nhưng An Thiến, cô lại không xa lạ.
Trầm Khá