Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Xứng

Không Xứng

Tác giả: Tội Gia Tội

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341365

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1365 lượt.

o ngành giải trí, mỗi người đều có một lý do riêng. Có lẽ 80% vì muốn nổi tiếng, 10% là nhiệt huyết yêu nghề, 5% là do tình cờ, còn 5% cuối cùng là những người không muốn cho ai biết nội tình.
Thời điểm Trầm Khánh Khánh chân ướt chân ráo bước vào là khi cô vừa tốt nghiệp đại học. Cô không tốt nghiệp chuyên ngành, vì thế bước vào giới này không tránh khỏi một phen cay đắng. Nhìn sang những người nổi tiếng bên cạnh, mơ mộng làm sao để trở thành một siêu sao, Trầm Khánh Khánh tiến vào giới giải trí này với lý do thâm trầm hơn rất nhiều – trả thù.
Cho dù thế nào cô cũng phải nhờ tới bạn cũ trước kia của mẹ, dùng sức của chín trâu hai hổ mới vào được công ty Giải trí Hoàn Nghệ, rồi trở thành một trong số những người được đào tạo. Có lẽ nếu không dựa vào điều này, cô có thể sẽ bị đuổi khỏi công ty bất cứ lúc nào. Có điều chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ để tiêu tán gần hết toàn bộ gia tài của cô, nếu lúc đó không có Quý Hàm, không chừng cô còn chưa kịp bắt đầu vào nghiệp diễn xuất đã chết đói ở đầu đường.
Đào tạo viên, đấy là nói cho dễ nghe chứ chẳng qua chỉ là một đám người làm việc vặt. Cô không phải người được đào tạo chính quy, không có tư chất như bọn họ, ở trường quen biết biết các đạo diễn, được tuyển chọn đi đào tạo. Một tuần đầu ở công ty, cô cũng không có chương trình học chính thức, bình thường mọi người có thể lọt vào đây dù ít dù nhiều đều có biện pháp. Cô thì khác, cô không có hậu thuẫn vững chắc, cũng không có khuôn mặt khiến người khác liếc mắt một lần là nhớ. Mỗi ngày đều làm chân chạy ở các phòng ban trong công ty, thỉnh thoảng có thể dự thính một vài chương trình đào tạo cao cấp do công ty mở ra, mà những chương trình đào chuyên nghiệp khác ngay cả học cô cũng chẳng có tư cách.
Chính hoàn cảnh sinh ra và lớn lên đã nhào nặn nên một Trầm Khánh Khánh đầy mưu tính, mỗi lần cô xem những nhân vật chính đơn thuần tốt bụng trên ti vi đều không khỏi thấy nực cười. Trong cái xã hội này, loại phụ nữ ngây thơ nếu không bị người ăn, cũng ngu si để người ta bắt nạt. Xã hội giả dối, mỗi người đều mang mặt nạ, bạn không mang mặt nạ, nhất định sẽ trở thành bia đỡ đạn, vì tất cả mọi người đều dối trá, cho nên đạo đức giả cũng chẳng sao.
Trầm Khánh Khánh đến gần đứa nhỏ hai bước rồi ngồi xổm xuống, đứa bé lập tức co rụt lại, trong ánh mắt không chút che dấu sợ hãi.
Muốn tiếp xúc với trẻ con cần kiên nhẫn. Có lẽ đứa bé này lạc mất người lớn, lúc này người trong công ty không phải đi làm việc, cũng là đi họp, cô cũng không biết làm thế nào để tìm cha mẹ cho nó. Dứt khoát ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện cùng đứa bé không rõ lai lịch này.
“Em đang tìm ba mẹ à?”
“Em tên là gì?”
“Có đói bụng không? Chị có bánh quy đấy!”
“Ô, bím tóc của em rớt ra rồi, chị giúp em buộc lại nhé?”
Trầm Khánh Khánh lầm bầm lầu bầu một mình hơn mười phút đồng hồ, đứa bé kia một chút phản ứng cũng không có, gương mặt sợ hãi nhìn cô trước sau không thay đổi.
“Em xem mặt của em ướt nhẹp rồi, mặt chị cũng bị ướt nè. Nhưng sau khi lau khô chị liền trở nên xinh đẹp, em muốn lau mặt một chút không?” Trầm Khánh Khánh lấy khăn tay trong túi ra, dụ dỗ.
Đứa bé kia vẫn không phản ứng.
Con nít thời buổi này thật kỳ lạ, không phải gọi tới liền tới. Bọn chúng có thể không nghe thấy bạn nói gì, cũng có thể đang thử bạn. Trầm Khánh Khánh ở cùng đứa nhỏ này đến khi trời tối mịt, còn vừa nói vừa cười, lại hát lại múa, quần áo trên người cô thấm ướt mồ hôi, nhưng vẫn không thể làm cho đứa bé mở miệng nói một câu, càng đừng nói tới chuyện khuyên bảo nó cùng cô rời đi nơi quỷ quái này.
Nhớ tới thời gian hẹn ăn tối với Quý Hàm, Trầm Khánh Khánh không khỏi có chút vội vàng, nhưng cô không thể mặc kệ mà bỏ lại đứa nhỏ này.
“Em bé, nếu em nói cho chị biết em tên gì, chị liền làm ảo thuật cho em xem, thế nào? Trò ảo thuật hay lắm nhé! Có thể làm kẹp tóc trên đầu em biến mất đó!”
Đứa bé trừng mắt nhìn cô, dù ánh mắt vô cùng ngọt ngào nhưng vẫn không nói lời nào.
Trầm Khánh Khánh đoán đứa nhỏ này bị bệnh tự kỷ, nhưng cô kiên nhẫn với trẻ con còn hơn cả phụ nữ kiên nhẫn đi shopping. Vì vậy cô tiếp tục duy trì tư thế. Nhưng mà, làm ra hai trò ảo thuật, đứa bé này vẫn cứ không cho cô mặt mũi. Ngay lúc Trầm Khánh Khánh đang đau đầu tự hỏi phải làm gì kế tiếp bây giờ, cái miệng chúm chím của đứa bé bỗng giật giật.
Trầm Khánh Khánh ngẩn người, lập tức có phần kích động nói: “Em lặp lại lần nữa.”
Đứa bé cúi xuống, ánh mắt còn hơi sợ hãi, nhưng nó vẫn nói rõ một lần: “Liễu Liễu.”
“Liễu Liễu [1'>?” Trầm Khánh Khánh méo mặt nhắc lại một lần, thật sự là cái tên có ý tứ.
[1'> Liễu Liễu có nghĩa là chờ đợi
“Liễu Liễu ngoan, đến đây, chị tặng em này.”
Nếu đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, nhất định phải thưởng cho nó, trên người Trầm Khánh Khánh cũng không có đồ chơi gì vui, liền gỡ từ trên túi một con gấu nhỏ xuống đưa cho Liễu Liễu.
“Thế thì, bây giờ chúng ta là bạn bè?”
Đứa bé nhìn chằm chằm con gấu nhỏ trong tay không nói, Trầm Khánh Khánh liền tiếp tục nói: “Liễu Liễu, sao em lại…”
Cô còn chưa nói xong, cửa


Disneyland 1972 Love the old s