
Tác giả: Tội Gia Tội
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341379
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1379 lượt.
ì chứ, cái gì mà người đàn ông hoàn mỹ nhất thế kỷ, rồi con rùa vàng mà các cô gái đều muốn câu được, mắt tất cả mọi người đều mù hết cả.
Lời tác giả: tiếp tục cầu bao dưỡng ~
Về vấn đề ai là nam chính, nếu mọi người cảm thấy nam chính là người cuối cùng tốt với nữ chính, vậy thật sự đã xác định rồi.
Trong truyện tôi đây sẽ không lừa dối tình cảm của mọi người, ví dụ như nói ra mấy mĩ nam làm cho mọi người đoán tới đoán lui, sau đó xem người nào sự nghiệp lớn hơn giúp đỡ nữ chính nhiều hơn, nếu như thế thì lòng tôi đã có thể xác định chọn một người, nhưng bây giờ tôi muốn tạo một nút thắt. Kỳ thật căn cứ vào văn án (hai cái văn án dành cho hai người đàn ông đó), thoạt nhìn thật văn vẻ nhưng cộng với những chương sau, hẳn không khó để nhận ra ai là nam chính.
5 giờ sáng, thành phố còn tinh mơ, Liễu Liễu vẫn chưa dậy, Trữ Mạt Ly cũng còn đang ngủ.
Trầm Khánh Khánh đã ngồi trên xe, im hơi lặng tiếng rời khỏi vạn vật trong thành phố. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của cô đã xâu chuỗi thành một mắt xích. Cô rất thích chăm sóc Liễu Liễu, nhưng không hiểu Trữ Mạt Ly do tính cách đa nghi hay thật lòng mà viết chuyện sống chung vào hợp đồng giữa họ.
Đúng vậy, khi đó bọn họ chuyện gì cũng đều có thỏa thuận. Bởi vì lợi ích, cô mới buộc chính mình thuận theo tờ giấy thoạt nhìn hoàn mỹ không sứt mẻ này. Trên thực tế, cô hiểu rõ việc hợp tác cùng người đàn ông kỳ lạ đó. Nghĩ đến đối phương cũng giống mình, cho dù cô là cây tiền của công ty, nhưng dù sao cô cũng uy hiếp người của anh, cô biết bí mật của anh, tuy rằng vì Quý Hàm mà cô bỏ đi toan tính, nhưng anh nhất định sẽ không dễ dàng tin cô.
“Chị Khánh Khánh! Thật ngại quá, em bị ốm hai ngày liền, hôm nay mới đỡ.”
Trầm Khánh Khánh vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng cô biết người ngồi cạnh bây giờ là trợ lý Ada.
Đang mải nghĩ, vẫn giống như một vật bày trí, điện thoại trên bàn trà vang lên.
Tay Trầm Khánh Khánh cầm ly thủy tinh không khỏi run lên, cô đi qua lấy điện thoại, số gọi đến chính là dãy số duy nhất trong đó. Màn hình chớp sáng, Trầm Khánh Khánh đợi cho tiếng chuông vang hết một lần, lúc này mới chậm rãi đứng dậy trả lời.
“A lô.”
“…”
Đối phương trầm mặc thật lâu, Trầm Khánh Khánh có thể cảm nhận được người bên kia đang âm ỉ tức giận, nhưng cô biết anh sẽ không nổi giận.
“Bao giờ em đến?”
Rốt cuộc cũng lên tiếng, Trầm Khánh Khánh thổi thổi móng tay mới làm, không yên lòng nói: “Anh không biết em bận nhiều việc sao? Vừa rồi còn đang thử giọng…”
“Vậy là không đến?”
Theo sau đó là âm thanh tút tút vội vã kéo dài.
“Thế nào? Cô ta có đến không?”
Quý Hàm từ ban công đi vào nhà ăn, bình tĩnh nói: “Chúng ta ăn đi.”
Bà Quý bắt đầu châm chọc: “Hừ, không phải chỉ làm diễn viên thôi sao? Lại bắt đầu ca hát à? Con hát đúng là con hát! Thật đê tiện.”
Tay Quý Hàm cầm chiếc đũa hơi khựng lại.
“Bà bớt nói đi! Ăn cơm thôi!.” Ông Quý thể hiện hình tượng người đứng đầu trong nhà, quát lớn một câu.
Bà Quý làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy: “Tôi nói có gì sai à? Tôi không vừa mắt người vợ này đấy. Tiểu Hàm, lấy vợ không đứng đắn như thế, từ khi con kết hôn mỗi ngày mẹ con đều giảm thọ!”
Bà đến phòng khách lấy một tờ tạp chí đặt lên bàn cơm: “Nhìn đi! Hai người đều nhìn đi! Chuyện xấu ghê tởm thế này làm tôi ăn không vào. Ngày nào cô ta không làm chuyện mờ ám với ông chủ thì không thoải mái! Khi trước cô ta và Tiểu Hàm yêu nhau, tôi đã nói loại con gái này không thể yêu rồi! Đúng là kẻ gây họa!”
Sắc mặt Quý Hàm đã rất khó coi, anh buộc chính mình không nhìn tới những thứ kia, cúi đầu ăn cơm. Bà Quý lại còn nói: “Cái gì mà cùng đàn ông vào nhà hàng ăn đêm! Còn có, nữ minh tinh lại do dự cùng người mới! Thật sự là tức chết tôi mà!”
Ông Quý sầm mặt: “Bà còn chưa quen ư? Không phải trước kia bà đã thấy không ít loại chuyện thế này sao? Tôi đã quen rồi.”
Bà Quý suýt thì hét lên: “Quen sao? Tôi làm sao có thể quen được? Bây giờ ra ngoài kéo bừa một người hỏi chuyện, ai cũng biết diễn viên Trầm Khánh Khánh dựa vào cái người tên Trữ gì đó và vô số những quy tắc ngầm đi lên. Loại này với loại đàn bà dâm đãng có gì khác nhau đâu. Đàn bà con gái khác như thế nào tôi không cần biết, nhưng đã làm vợ mà thế này thì không chấp nhận được. Ly hôn, nhất định phải ly hôn!”
“Không phải chỉ có một bữa cơm quên báo với bà thôi sao? Bà lại hô to gọi nhỏ như vậy?” Ông Quý đập bàn: “Ăn cơm!”
Dường như bà Quý còn muốn cãi lại, nhưng khi thấy ông Quý trợn mắt, cuối cùng lời nói nuốt vào trong miệng.
Quý Hàm không nói một tiếng, ăn cơm, nhưng ngón tay cầm chiếc đũa chặt đến trắng bệch khớp xương.
Sau đó không gian yên tĩnh không tiếng động, trên bàn ăn, mỗi người đều mang khuôn mặt ngưng trọng, nuốt cơm một cách máy móc.
Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc đánh vỡ không gian trầm mặc.
“Giờ này còn ai đến vậy?” Bà Quý nhíu mày.
Quý Hàm hơi giật mình, vội vàng đứng lên: “Con ra mở cửa.”
“Ai vậy?” Quý Hàm mở băng ghi hình, nhìn hỏi.
“