
Tác giả: Lam Tiểu Tịch
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341330
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1330 lượt.
cái nhà này.
Có lúc lại buồn chán đến tuyệt vọng, đập phá, gào thét với Tiểu Tình:
- Anh đã thế này rồi, mọi người đừng bận tâm đến anh nữa, nhân lúc còn trẻ em hãy tìm người nào tốt mà kết hôn đi!
Tiểu Tình hiểu anh, cho dù anh đối xử với cô nhưthế nào thì cô cũng âm thầm chịu đựng.
Lúc này cô phải kiên cường hơn bất cứ lúc nào. Ba người nhà chồng, một người vào tù, một người vào viện, còn có một người suy sụp tinh thần. Nếu không coi mình là người ngoài, Tiểu Tình được coi là người bình thường duy nhất. Cô nhất định phải gắng gượng.
Nhà mẹ đẻ thì sao? Càng không thể nói một câu, chỉcần lộ vẻ khổ sở là mẹ lập tức sẽ tiếp lời:
- Mày thấy khổ à? Cắt đứt là xong, dù sao thì cũng chưa kết hôn1
Có lúc Tiểu Tình không nhịn được, đứng dậy và nói:
- Không cưới thì không cưới, để con đi bỏ đứa trẻ!
Mẹ Tiểu Tình lại không kìm được kéo tay con gái:
- Con ranh này, mày nói bỏ là bỏ được sao, cẩn thận sau này lại không đẻ được nữa!
Anh cảnh cáo mình: Ánh mắt soi mói thì có là gì? Thành kiến thì có là gì? Chỉ chỉ trỏ trỏ thì có là gì? Bốxảy ra chuyện rồi, mình là trụ cột trong nhà, phải học cách nhẫn nại và kiên trì.
1
Không sai, vẫn phải sống tiếp. Bệnh tình của mẹ Hải Châu ổn định hơn một chút, Hải Châu liền quay lại công ty là việc. Anh đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, chuẩn bị đón ánh mắt xoi mói của đồng nghiệp. Anh cảnh cáo mình: Ánh mắt soi mói thì có là gì? Thành kiến thì có là gì? Chỉ chỉ trỏ trỏ thì có là gì? Bố xảy ra chuyện rồi, mình là trụ cột trong nhà, phải học cách nhẫn nại và kiên trì.
Tiểu Tình cảm thấy như được an ủi, cô nhìn theo theo Hải Châu dịu dàng nói:
- Hết giờ làm anh về sớm nhé, tối em chờ anh về ăn cơm.
Hải Châu bị lạnh nhạt một tuần, nhìn sinh viên đại học mới đến ngay cả mang tài liệu cũng phải chạy cảđoạn đường, cảm giác sợ hãi giống như cỏ dại trào dâng trong anh.
Anh nói chuyện với Tiểu Tình. Tiểu Tình buột miệng nói:
- Giám đốc lạnh nhạt với anh thì anh cứ mặc kệ ông ta, dù sao ông ta không thể tùy tiện đuổi việc anh! Anh kí hợp đồng ba năm, được luật lao động bảo vệ. Nếu ông ta ức hiếp anh như ức hiếp nhân viên lễ tân thì anh cứ khai những chuyện thầm kín kia ra, tặng quà cho chủnhiệm này, tặng tiền cho cục trưởng kia, tất cả đều là hối lộ! Dù sao bây giờ chúng ta đi chân đất, ông ta đi giày, không sợ!
Hải Châu vẫn nhíu mày, mệt mỏi và buồn chán:
- Anh hiểu em nhưng như thế có ích gì không?
Hải Châu đứng dậy, nằm bên cạnh Tiểu Tình, gục đầu vào lưng cô, không nói gì, chỉ nằm cạnh cô như thế, hơi thở yếu ớt giống như con thú nhỏ bị thương. Tiểu Tình Thở dài, quay người lại, ôm người đàn ông này vào lòng giống như một người mẹ. Hai người cứ thế rồi ngủ thiếp đi, hi vọng ngày mai mọi thứ sẽ tốt hơn.
TTT
Quả nhiên ngày hôm sau có một chút chuyển biến, trước khi tan ca, giám đốc gọi điện cho Hải Châu:
- Buổi tối tôi mời quản đốc Tiết của xưởng nhiệt điện ăn cơm, cậu biết ông ta, cùng đi nhé.
Bỗng chốc có một luồng khí ấm áp trào dâng trong lòng Hải Châu, giám đốc không quên mình, không quên mình!
Hải Châu vào nhà vệ sinh, thắt lại cà vạt, xịt keo. Chàng trai trong gương anh tuấn nho nhã, mặc dù có chút tiều tụy nhưng lại có thêm chút phong độ đặc biệt. Hải Châu mỉm cười, thầm nói với mình:
- Mình làm được, mình có thể!
Hải Châu lái xe, chở giám đốc và Tống Huy đến khách sạn. Trên đường đi, giám đốc nói bóng nói gió, dò hỏi về mối quan hệ giữa quản đốc Tiết và bố Hải Châu.
- Quản đốc Tiết là cấp dưới của bố tôi, trước đây làm phó phòng quy hoạch của công ty điện lực, về sau xưởng nhiệt điện cải tạo, bố tôi giới thiệu ông ấy làm quản đốc. Có thể nói ông ta được bố tôi nâng đỡ. Người này rất biết cách sống, cứ đến dịp lễ tết là lại đến nhà tôi biếu quà. Ông ấy là người Tô Châu, cứ đến mùa thu là lại xách một thùng cua đến nhà tôi. Vì thế nhà tôi chỉ ăn gạch cua, thịt cua cho bảo mẫu mang về nhà. – Hải Châu phấn khích nhớ lại.
- Bố cậu xảy ra chuyện không liên quan tới ông ta chứ? – Giám đốc hỏi.
Sắc mặt của Hải Châu lập tức u ám hẳn lên, anh miễn cưỡng nói:
- Không, ông ấy biếu thuốc, biếu rượu, biếu cua, không biếu tiền!
- Quan trường giống như thương trường, thay đổi trong nháy mắt, hoàn toàn dựa vào vận may! Bố cậu thât không may mắn. – Giám đốc đưa ra kết luận.
Hải Châu thở dài, không nói gì, không khí trong xe bỗng chốc trở nên rất ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, giám đốc mới hỏi:
- Sắp tới, xưởng nhiệt điện sẽ mua một lô máy tính, bây giờ rất nhiều người để ý đến Lão Tiết. Hải Châu, cậu nói xem Lão Tiết có nể tình bạn cũ với bố cậu, đểđơn đặt hàng cho chúng ta không?
Hải Châu nói thật:
- Tôi cũng không biết.
- Haizzz! – Giám đốc than thở - Nhân tình thế thái, giúp anh là vì tình không giúp là vì mình.
Nói ra rồi mới nhận ra có chút không thỏa đáng, thái độ của mình đối với Hải Châu lúc này chẳng phải là lời giải thích cho câu nói này sao? Vì thế giám đốc lại vội vàng giải thích:
- Hải Châu, cậu đừng hiểu l