XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếm Chồng Đại Gia

Kiếm Chồng Đại Gia

Tác giả: Lam Tiểu Tịch

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341323

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1323 lượt.

ầm, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi.
- Không có gì, đây là sự thật, tôi không hiểu lầm. – Hải Châu tức giận nói, tâm trạng vui vẻ trước lúc đi bây giờ tan biến như mây khói.
2
Thức ăn đã được bưng lên, rượu Ngũ Lương Dịch 520 cũng được rót đầy, cứ đợi mãi đợi mãi nhưng quản đốc Tiết không xuất hiện. Vì nhờ người ta nên giám đốc của Hải Châu cũng không dám giục, chỉ có thể ngồi đó chờ, càng chờ càng sốt ruột, càng chờ càng tức. Chờ đến bảy giờ, quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa, tức giận rút điện thoại gọi điện cho quản đốc Tiết. Khuôn mặt hằn lên những đường gân xanh đột nhiên nở nụcười giả tạo:
- Quản đốc Tiết, khi nào ông mới đến vậy?
Đầu dây bên kia vờ làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Cái gì? Tôi nhắn tin ông không nhận được sao? Tôi có việc đột xuất, không đến được. Thật sự rất xin lỗi, hôm khác tôi mời ông! – Nói xong ông ta cúp máy.
Giám đốc của Hải Châu vô cùng tức giận, ném điện thoại cho Hải Châu:
- Tôi không cần biết cậu làm thế nào, cầu xin cũng được, quỳ cũng được, nhất định phải gọi cho tên khốn này đến cho tôi! Nếu không tôi sẽ hỏi tội cậu.
Hải Châu cầm điện thoại, thấy Tống Huy đang nhìn mình, bỗng chốc mặt đỏ bừng. Bữa cơm này là đích thân giám đốc hẹn. Quản đốc Tiết cũng là do giám đốc liên hệ, sao lại hỏi tội “tôi”? Hải Châu cố nén tức giận, gọi điện thoại cho quản đốc Tiết, khẽ nói:
- Cháu chào chú Tiết, cháu là Trương Hải Châu, chú còn nhớ cháu chứ ạ?
Đầu dây bên kia có chút sững sờ, sau đõ bật cười:
- Nhớ chứ, nhớ chứ, sao có thể không nhớ được? Hồi nhỏ cháu còn gọi chú là bố nuôi!
Hải Châu khẽ thở phào, cố làm ra vẻ thoải mái:
- Cháu và giám đốc đang ở khách sạn Việt Hòa chờchú, dù thế nào chú cũng phải bớt chút thời gian đến, nếu không giám đốc của cháu sẽ hỏi tội cháu! – Hải Châu vừa nói vừa liếc nhìn giám đốc nghiêm mặt ngồi cạnh.
Quản đốc Tiết nói với Hải Châu bằng giọng nói khẩn thiết như muốn móc tim mình ra cho người khác xem:
- Hải Châu à, lúc nãy chú gọi điện thoại đã nói với giám đốc của cháu rồi. Thật sự hôm nay chú có việc. Hôm khác, hôm khác chú mời được không?
Hải Châu nói:
- Vậy chúng cháu chờ, chú làm việc xong thì đến, cho dù mấy giờ chúng cháu cũng chờ!
- Trời ơi, mọi người thật là... đừng như thế mà. Mọi người đều thân thiết như vậy, đừng khách sáo nữa! Có chuyện gì cứ nói trực tiếp qua điện thoại!
- Chú Tiết, từ xưa tới nay uống rượu không bàn chuyện, chúng cháu chỉ muốn mời chú ăn cơm, nhất định chú phải nể mặt! – Mặt Hải Châu đỏ bừng, trước đây không phải cầu xin ai bao giờ, bây giờ phải cầu xin người khác, thật sự là rất khó.
Cuối cùng quản đốc Tiết cũng đồng ý:
- Thôi được, chú đến muộn một chút, mọi người cứăn trước đi.
- Không, không, chúng cháu chờ, muộn đến đâu cũng chờ! – Hải Châu cười trừ, trong lòng thầm chửi mình hèn hạ.
Sau khi cúp máy, sắc mặt của giám đốc tươi tỉnh hẳn lên:
- May mà thằng cha này đã đồng ý. Đi đi, bảo phục vụ mang ba bát mì, đói chết đi được! – Tống Huy ngồi im, Hải Châu đành phải đứng dậy gọi phục vụ.
Hải Châu vừa ra ngoài, giám đốc liền hất cằm về phía cửa, nói với Tống Huy:
- Bây giờ cậu ta khiến tôi rất đau đầu!
- Ai biết bố cậu ta sẽ xảy ra chuyện? – Tống Huy có chút ngượng ngùng, suy cho cùng Hải Châu là người do anh ta giới thiệu – Có điếu biểu hiện của cậu ta rất tốt, không tỏ vẻ đại thiếu gia, bận trước bận sau, lúc nãy gọi điện cho Lão Tiết, thái độ cũng rất tốt.
- Đúng vậy, nếu Lão Tiết nể mặt, cuộc làm ăn này coi như là thành công, tôi có thể nuôi cậu ta dăm bữa nửa tháng.
Ba người ăn mì rồi tiếp tục chờ. Sắp đến chín giờ mà quản đốc Tiết vẫn chưa xuất hiện. Tống Huy không kìm được, dò hỏi giám đốc:
- Hay là gọi điện thoại giục?
- Không được, ông ta nói đến là nhất định sẽ đến. Chắc chắn bây giờ đang làm việc, làm phiền người ta không hay lắm! – Hải Châu khẽ nói.
Giám đốc sa sầm mặt xuống, không nói một lời, ngọn lửa tức giận trào dâng dữ dội. Mười phút sau, cuối cùng giám đốc nói với Hải Châu.
- Cậu gọi điện hỏi xem. Đừng giục, nói là chúng ta gọi món, hỏi ông ta thích ăn gì. – Hải Châu nhấn số, nhưng đầu dây bên kia vang lên giọng nói khiến người ta tuyệt vọng: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
- Khốn kiếp! – Giám đốc đập bàn, ly rượu trên bàn chao đảo. Hải Châu giật mình, cũng không biết giám đốc đang chửi quản đốc Tiết hay chửi mình.
Tống Huy khuyên:
- Thôi thôi, lão quản đốc này cũng chẳng ra gì, không thể làm ăn với loại người này.
- Đúng vậy, hắn không đến, chúng ta ăn! Hải Châu, rót rượu! – Giám đốc nới lỏng cà vạt, sắc mặt rất khó coi. Bị người ta cho leo cây như thế, rõ ràng là người ta coi thường một giám đốc như ông ta.
Tống Huy và Hải Châu cẩn thận tiếp rượu giám đốc. Giám đốc uống hết cốc này đến cốc khác, trông rất đáng sợ. Uống dăm ba cốc, giám đốc bắt đầu rượu vào lời ra:
- Ông mở công ty lâu như vây... ngày nào cũng phải tiếp xúc với bọn khốn kiếp này, mệt chết đi được!
Đột nhiên ông ta nhìn Tống Huy chằm chằm:
- Cậu còn muốn