80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134766

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/766 lượt.

ng và đi giày thể thao. Không hiểu sao tôi rất dị ứng với người đàn ông tuổi đã quá 30, lại chẳng phải vận động viên thể dục thể thao mà suốt ngày đi tất trắng và xỏ giày thể thao, trông bọn họ cứ như một đám cự tuyệt với sự trưởng thành vậy. Vóc dáng của Vũ Vô Quá cũng chẳng phải vạm vỡ gì cho cam, nhưng trong lòng Từ Ngọc, anh ta lại có một thân hình vô cùng cường tráng. Khi anh ta nói chuyện, Từ Ngọc lúc nào cũng chăm chú lắng nghe như thể sợ vuột mất một câu một chữ. Chính vì thế mà đối với Từ Ngọc, Vũ Vô Quá có chút kiêu ngạo. Và cũng chính vì thế tôi mới biết, sự kiêu ngạo của một người đàn ông lại xuất phát từ sự sùng bái của người phụ nữ.
Sau khi quen nhau được một tháng thì Từ Ngọc và Vũ Vô Quá dọn về sống chung, Từ Ngọc dọn đồ về căn phòng ở Trung Tây của anh ta. Các bạn đừng tưởng rằng tác giả của thể loại tiểu thuyết khoa học viễn tường đều là những fan cuồng của khoa học và máy tính nhé, Vũ Vô Quá là một ví dụ điển hình, anh ta chẳng phải người đam mê khoa học, lại cũng chẳng tinh thông máy tính, anh ta đích thực là một người xa rời thực tế, hay nói một cách khác là nhắm mắt làm liều.
Tôi chẳng phải độc giả của Vũ Vô Quá, thật ra tôi cũng chẳng thích thể loại tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Vũ Vô Quá từng xuất bản một cuốn sách, nhưng bán rất chậm. Anh ta oán trách nhà xuất bản đó có quy mô quá nhỏ, công tác truyền thông cho sách cũng không được tốt, chất lượng in lại quá kém.
“Đi xem phim đi?” Từ Ngọc hỏi.
“Bộ phim cấp ba khởi chiếu trong tuần này chúng ta đã xem rồi, còn phim nào mà xem nữa chú?”
“Vẫn còn một bộ chưa xem mà.”
Đi xem phim cấp ba là trò tiêu khiển của tôi và Từ Ngọc. Năm ngoái, sau khi trót xem một bộ phim cấp ba, chúng tôi đã thường rủ nhau cùng đi xem. Phim cấp ba quả thật là một vở hài kịch thành công nhất, không một bộ phim nào có thể vượt qua nó cả. Những anh chàng trong phim với body vạm vỡ đầy nóng bỏng khiển chị em phát sốt chẳng hiểu sao vô duyên vô cớ cứ cởi hết quần áo ra, rồi lại vô duyên vô cớ nằm trên giường. Những lúc như thế tôi và Từ Ngọc lại ôm bụng cười lăn lộn trong rạp.
Hai con đàn bà cùng nhau đi xem phim cấp ba đương nhiên khó có thể tránh khỏi những ánh mắt tò mò, thắc mắc của người khác, nhưng đó cũng lại là một trong những lạc thú của chúng tôi. Khi đàn ông bước vào rạp với hy vọng bộ phim đó có thể khiến anh ta kích thích, còn đàn bà khi vào rạp xem phim ấy, thật ra tâm trạng cũng chỉ giống như lúc bước vào ngôi nhà của một khu vui chơi nào đó, chỉ để tìm kiếm cảm giác mới mẻ, kích thích mà thôi.
Trong rạp lèo tèo vài người, thế nên hai chúng tôi thoải mái gác cả hai chân lên ghế, vừa tí tách ăn bỏng ngô vừa liến thoắng bình phẩm cơ thể của nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính.
“Ôi chao, cơ bắp của anh này tuyệt đấy.” Từ Ngọc xuýt xoa.
Tôi không nói không rằng, chỉ dựa đầu vào vai cô ấy.
“Lại cãi nhau à?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Anh ấy làm gì biết cãi nhau với tớ.” Tôi nói.
Sau khi ra khỏi rạp, tôi và Từ Ngọc chia tay, trở về căn hộ độc thân ở khu Trung Hoàn. Khu nhà tôi ở là một tòa nhà sáu tầng ờ phường Lan Quế, không có thang máy. Tôi ở tầng hai. Đó là một căn hộ cho thuê, tổng diện tích 60 mét vuông. Gần đây tầng một người ta mới mở một cửa hàng chuyên bán bánh ngọt, bà chủ họ Quách, là người Hoa Kiều Indonesia. Chị ấy khoảng 50 tuổi, nhẹ nhàng phúc hậu, thân hình hơi mập. Chị ấy sinh ra và lớn lên ở Indonesia, lấy chồng Hồng Kông, nói tiếng Quảng Đông vô cùng lưu loát. Bánh ngọt chị ấy làm không giống với các loại bánh thông thường khác, chị ấy dùng bơ để làm.
“Bánh ngọt bơ ăn ngon nhất đấy.” Chị ấy thường tự hào nói vậy.
Màu sắc chiếc bánh chị làm cũng vô cùng bắt mắt, tôi từng trông thấy một chiếc bánh ngọt màu xanh như nước hồ thu, đó là chiếc bánh đẹp nhất mà tôi từng trông thấy trong đời.
Tiệm bánh của chị ấy chẳng cần quảng cáo gì cả, chủ yếu là tiếp nhận các đơn đặt hàng, nhưng vì có thương hiệu tốt nên khách vẫn đến ùn ùn. Chị ấy đích thân làm ra từng cái bánh một. Cứ mỗi sáng, tôi lại có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của những chiếc bánh vừa mới ra lò, và đó chính là một món hoa hồng dành cho tôi khi thuê trọ ở chỗ này.
Thông thường buổi tối 8 giờ cửa hàng sẽ đóng cửa, nhưng hôm nay khi về nhà, tôi vẫn thấy chị Quách đang ngồi trong đó.
“Chị Quách, vẫn chưa đóng cửa hàng sao?”
“Tôi đợi người đến lấy bánh.” Chị ấy khách sáo trả lời.
“Muộn thế này rồi vẫn còn có người lấy bánh sao?”
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên bước vào.
Chị Quách đưa chiếc bánh cho người đàn ông đó và cùng đi theo ông ta.
Người đàn ông đó là chồng chị ấy sao? Chắc không phải, lúc nãy chị ấy nói là khách đến lấy bánh mà. Liệu có phải chị ấy đang mượn cớ đưa bánh ngọt để giấu chồng tự tình với giai không? Trông người đàn ông kia cũng được lắm chứ, vóc dáng chuẩn, cân đối. Chị Quách tuy đã bước vào tuổi trung niên, nhưng khuôn ngực vẫn còn đầy đặn lắm, tôi đoán chắc đó cũng phải cỡ 36B (đó là bản năng nghề nghiệp của tôi mất rồi).
Tôi chạy lên tầng hai, cởi bò quần áo, mở vòi hoa sen rồi cũ