
Bán Tình Yêu Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134767
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/767 lượt.
ng cởi luôn cả áo ngực để trong bồn rửa tay. Tôi không có thói quen cứ về đến nhà là phải giặt ngay đồ lót, nhưng tối nay trời quá sức nóng nực, lại chạy thục mạng cùng với Từ Ngọc gần nghìn mét, nên việc đầu tiên khi vừa bước chân vào nhà chính là muốn được ngay lập tức cởi bỏ chiếc áo ngực và giặt nó sạch sẽ. Chiếc áo ngực màu hồng phấn này là chiếc tôi thích nhất. Tôi có nhiều áo ngực lắm, nhưng không hiểu sao tôi chỉ thích mỗi cái này. Đây là chiếc áo kiểu ký ức, chỉ cần mặc quen rồi là nó sẽ quen với một kiểu hình dáng nào đó, dù có trải qua bao nhiêu lần giặt giũ, sấy hay phơi thì nó vẫn không bao giờ thay hình đổi dạng. Tôi không biết có phải ý niệm ấy đến từ chiếc ô tô hay không, bởi có vài hãng sản xuất ô tô danh tiếng đều có hệ thống ký ức chỗ ngồi, tài xế chỉ cần ngồi lên ghế lái, nhấn nút một cái là chiếc ghế lái tự động điều chỉnh về vị trí lần trước anh ta từng ngồi. Tôi cho rằng chiếc-áo-ngực-ký-ức ấy vô cùng thực dụng. Nhưng hệ thống ký ức không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi thiên vị chiếc áo này, mà do tôi đã mặc nó trong lần đầu tiên gặp gỡ Đường Văn Lâm, chính anh đã khen tôi có bộ ngực quyến rũ. Khi mặc chiếc áo ngực này, nó khiến tôi có cảm giác mình là một người phụ nữ đích thực.
Có lẽ tối nay anh ấy không đến tìm tôi.
Sáng sớm, những tưởng mình sẽ lại bị đánh thức bởi mùi thơm ngào ngạt của tiệm bánh dưới tầng như mọi hôm, hóa ra tôi chẳng hề yên giấc, sắc trời hôm nay một màu xám khói, cứ mênh mang, lại lất phất mưa bay. Chiếc áo ngực tối qua tôi giặt giờ vẫn chưa khô, tôi đành mặc một chiếc áo ngực màu trắng và một bộ váy cũng màu trắng. Với thời tiết ẩm ương thế này, lẽ ra không nên mặc đồ trắng, nhưng tôi chỉ tìm thấy đúng bộ váy này còn phẳng phiu trong tủ quần áo của mình, những cái khác đều nhăn nhúm hết cả.
Đi qua tầng một, theo thói quen tôi cất tiếng chào chị Quách. Chị ấy vẫn rất vui vẻ, thời tiết có u ám đến thế nào cũng không hề ảnh hưởng đến chị, có lẽ chị đã trải qua một đêm tuyệt vời.
Bước ra khỏi tòa nhà, tôi thấy Đường Văn Lâm đang đứng đợi. Anh ấy mặc quần tây màu xanh da trời, áo sơ mi trắng không cài cúc áo cố, chiếc cà vạt đang cuộn vào để trong túi áo. Đêm qua anh ấy đã tăng ca.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi cố ý không gây khó dễ cho anh.
“Anh muốn đến nhìn em một chút. Đi ăn sáng cùng anh nhé?”
“Anh không mệt sao?”
“Anh quen rồi.”
Trông thấy vóc dáng tiều tụy sau một đêm làm việc của anh, tôi không nỡ chối từ.
“Trong nhà có bánh mỳ đấy.” Tôi nói.
Tôi và Văn Lâm cùng trở về nhà, sau đó tôi gọi điện cho Jenny báo hôm nay sẽ đến muộn.
Tôi bỏ túi xách xuống, quấn tạp dề lúi húi trong bếp làm bánh mỳ sandwich kẹp thịt hun khói.
Văn Lâm bước vào, ôm lấy eo tôi.
“Anh biết tối qua em đi đâu không?” Tôi hỏi Văn Lâm, tôi thường xuyên hoạnh họe anh kiểu đó.
Văn Lâm áp sát mặt vào mái tóc tôi.
“Từ xưa đến nay anh không bao giờ và cũng chưa bao giờ muốn biết buổi tối em thường ở đâu, đi đâu.” Tôi nghẹn ngào.
“Anh tin em mà.” Văn Lâm nói.
“Chẳng hạn nếu tối qua em chết, sáng nay anh đến mới hay tin thì sao? Chẳng hạn nếu tối qua em ở cùng với một người đàn ông khác, anh cũng sẽ không bao giờ biết.”
“Liệu em có thế không?”
“Em hy vọng là em sẽ thế.” Tôi nói.
Giá như không toàn tâm toàn ý mà yêu một người đàn ông, thì có lẽ tôi đã vui vẻ hơn bây giờ rồi. Tình yêu đối với tôi chính là một trọng trách. Đường Văn Lâm là trưởng phòng bộ phận ngoại hối của một ngân hàng, và hai chúng tôi ở bên nhau đã bốn năm rồi.
Trong tối mừng sinh nhật tôi bước sang tuổi 25, tôi đã đánh bạo hỏi anh.
“Anh đã kết hôn chưa?”
Anh nhìn tôi đăm đăm, vẻ mặt rất đau khổ.
Tôi hiểu anh ấy đã thuộc về một người con gái khác.
Là một kẻ thứ ba, tôi là người hiểu rõ hơn ai hết và tin tưởng hơn ai hết vào tình yêu. Nếu trên đời này không có tình yêu thì tôi chẳng qua chỉ là một con đàn bà xấu xa đi phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác.
Văn Lâm ăn xong bánh mỳ rồi nằm dài trên ghế sofa.
“Anh mệt không?” Tôi hỏi.
Anh ấy gật đầu.
Tôi đặt đầu anh lên đùi mình rồi bắt đầu mát-xa. Anh nắm tay tôi hỏi. “Em không hận anh chú?”
Tôi im lặng không nói. Từ xưa đến nay có bao giờ tôi hận anh ấy đâu. Mỗi tuần, anh ấy chỉ có thể ở bên tôi một đến hai lần, chưa chủ nhật nào ở bên tôi cả. Trước đây khi tôi còn thuê chung nhà với người khác, tuần nào tôi và Văn Lâm cũng phải đến nhà nghỉ. Cứ thế khoảng hai năm, một hôm, tôi hỏi. “Chúng mình thuê một căn hộ được không? Em không muốn gặp nhau ở nhà nghỉ mãi như thế nữa, nó khiến em cảm thấy mình như một đứa con gái mất nết vậy.”
Vậy là tôi và Văn Lâm đã tìm thuê căn hộ hiện tại, anh ấy trả tiền nhà cho tôi. Như thế, tôi cảm thấy tôi và anh cuối cùng cũng có một mái ấm, tuy mái ấm ấy không thực tế, nhưng tôi vẫn dốc lòng mình để bài trí cho mái ấm này, chờ anh trở về.
Văn Lâm từng nói muốn rời xa tôi, anh ấy hỏi.
“Một người phụ nữ có bao nhiêu tuổi 25 chứ?”
Tôi trả lời trong sự trống rỗng cùng cực. “Bất cứ tuổi nào cũng chỉ có một.”
Anh ấy không muốn tôi lãng phí tu