XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341916

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1916 lượt.

nên anh liền đi Bắc Kinh. Tất cả mọi người đều cho rằng anh là con cưng của trời, mở mày mở mặt khi ở Bắc Kinh. Chỉ có bố mẹ mới biết rằng, anh chỉ đến đó để lánh nạn.
Anh đã làm chứng minh thư giả, đăng kí thủ tục tạm trú, làm
thuê một số cồng việt vặt để kiếm sống. Mỗi tháng, mẹ đều lặng lẽ
gửi cho anh một nghìn đồng. Bố mẹ đã nghỉ hưu rồi, tiền lương hưu
cũng chẳng đáng là bao...Anh cảm thấy mình thật bất hiếu, sống
như một thứ bỏ đi, thà rằng anh chết đi còn hơn.
Tháng ngày khó khăn vất vả, anh cưng đều phải cố gắng chịu đựng. Mẹ nói, đợi vài năm sau, khi sóng gió đã qua đi rồi, có thể quay trở về, mọi thứ đều như chưa từng xảy ra. thực sự là mọi thứ đều chưa từng xảy ra ư? Những người đã chết đi rồi, đều phẫn nộ nhìn anh từ trên trời cao. Những người mặc đồng phục cảnh sát ấy, đều đang theo dõi anh từ phía sau. Thật sự là có thể làm ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra ư?
Ngoài người nhà ra, người mà anh lo nghĩ nhất chính là Mạt Mạt. Cồ ấy sống có tốt không? Cồ ấy có phải chịu đói chịu rét không? Có ai bắt nạt cồ ấy không? Anh nhờ bạn bè quay lại căn phòng nơi anh đã thuê ngày trước để tìm cồ ấy, mới biết rằng cơ ấy không hề quay lại đó.
Bẵng đi sáu năm, anh lại quay trở về quê hương, sự thay đổi không chỉ ở việc thành phố phát triển nhanh chóng, không chỉ ở mái tóc đã bạc tráng của bố mẹ, mà còn ở rất nhiều thứ khác nữa, ví dụ như tâm trạng của anh. Tâm trạng anh bây giờ đã như dòng nước lũ, có thể đối diện với tất cả mọi thứ, cái gì cần đến rồi cũng sẽ đến... Dù có trốn chạy đến chân trời góc biển thì cũng không thểthoát được.
Sinh nhật lần thứ năm mươi này của mẹ, anh trốn về thăm lại những người bạn cũ một chút. Sau khi trở về mới biết rằng, những đứa lưu manh trong đám xã hội đen năm xưa có tham dự vào đám bắt cóc đều đã biến mất một cách đầy bí ẩn, rõ ràng là có kẻ giết người để bịt đầu mối. Cũng may là anh đã cao chạy xa bay, nên mới may mắn lọt lưới. Nhưng anh cũng không thể chủ quan được, tình cảnh của anh hiện nay đang vô cùng nguy hiểm.
Anh không ngờ rằng, trong thời gian về thăm nhà ngắn gnủi lần này, anh có thể được gặp lại Mạt Mạt, quả là ồng trời vẫn rủ lòng thương!
Mạt Mạt lại có thể mở cửa hàng hoa ngay tại nơi ngày xưa anh thuê phòng trọ.
Khi anh phát hiện ra Mạt Mạt, phát hiện ra CÌ6 ấy mở cửa hàng hoa, sống một cách đàng hoàng tử tế, không còn là cồ bé giả vờ cứng rắn như ngày xưa nữa, anh cảm ơn trời Phật, đã không vùi dập đoa hoa đã phải thay đổi số mệnh chỉ vì anh.
Lúc đó, Mạt Mạt đang tưới nước cho một cây non mới bị đổ, anh nấp sau bức tường, nhìn bóng dáng xinh đẹp của cồ ấy từ phía sưa, tâm trạng anh phức tạp đến nỗi nước mắt nhạt nhòa. Anh không dám mạo phạm đến gặp cô ấy, anh sợ mình sẽ quấy rồi cuộc sống yên bình của cô ấy.
Mấy ngày đó, ngày nào anh cũng đến cửa hàng hoa ngắm nhìn cồ ấy. Anh cứ đứng cạnh đó một con phố để nhìn Mạt Mạt, đau khổ vì nỗi niềm thương nhớ. Chỉ cần được nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, bận rộn của cồ ấy là anh đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Hoặc có những lúc, lợi dụng khi cô ấy không chú ý, anh để lạimột mẫu giấy, hỏi cồ bé bướng bỉnh sống có tốt không mà không cần phải lưu lại tên họ.
Một buổi chiều, vì quá say mê ngắm nhìn, anh không cẩn thận nên bị cồ ấy phát hiện ra. cồ ấy dường như chỉ thoáng nhìn là đã nhận ra anh ngay, cồ ấy chạy đến trước mặt anh, không nói gì cả, chỉ Ồm chặt lấy anh. Sau đó, mọi nỗi niềm hạnh phúc và đau khổ của cô ấy trong cuộc đời đều được dồn nén vào trong tiếng khóc. Anh sao có thể kiềm chế nổi, cũng Ồm chầm lấy cô ấy mà khóc.
Mạt Mạt nói, cồ ấy biết là anh sẽ trở về vì vậy cô ấy mới mở cửa hàng hoa ở đây, đợi chờ anh. Nơi đây là cầu nói duy nhất giữa anh và cô ấy.
Cô ấy đưa anh vào căn phòng nhỏ của mình, bọn anh nhìn nahu không nói. Sáu năm xa cách, cả hai đều thay đổi, duy chỉ có trái tim rừng rực lửa yêu thương dành cho nhau là mãi mãi không thay đổi.
Anh Ồm cồ ấy vào lòng, lau nước mắt cho cồ ấy, khuôn mặt anh cũng đang giàn giụa nước mắt. Bọn anh là một cặp tình nhânnương tựa vào nhau để bước qua ranh giới của sự sinh tồn. Trong tâm trí của cả hai, bọn anh dường như chưa bao giờ rời xa nhau.
Anh nhìn thấy trong phòng của cồ ấy có đồ dùng của đàn ồng, bèn hỏi: "Em có bạn trai rồi à?".
Mạt Mạt khẽ gật đầu.
Anh vô cùng đau lòng, buông cô ấy ra và nói anh chỉ ngồi một lát rồi phải đi ngay.
Mạt Mạt vẫn ôm chặt lấy anh, đau khổ nói: "Anh vẫn muốn rời xa em sao?".
"Nhưng, em đã có..."
"Trong lòng em chỉ có một mình anh!" Cô ấy ngát lời anh, kiên định nhìn anh, đồi mắt vừa được gột rửa bằng những giọt nước mắt ánh lên những ánh nhìn kiên quyết.
Anh hiểu Mạt Mạt, cô ấy đã nói chỉ có mình anh có nghĩa là thực sự cô ấy chỉ có mình anh.
Anh lại ôm ghì lấy rồi hồn cô ấy. Cảm giác yên bình đã mất đi, nay được khôi phục lại khiến anh cảm thấy chưa bao giờ được mãn nguyện như vậy.
Sáu năm thấp thỏm không yên ở bên ngoài, sáu năm chịu cảnh mưa dập gió vùi... chỉ vì anh muốn đợi được nụ hồn của ngày trùng phùng đó.
Sau đó một ngày, khi anh quay lại tìm