XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Lục Ngấn

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341019

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1019 lượt.

ảo quan trọng.”
Long Hạng không hiểu vì sao lại phải phiền toái như vậy, “Sao chúng ta không chiêu cáo rõ ràng thiên hạ —— “
“Hoài công vô ích.” Vân Nông lại lắc đầu, “Dù các ngươi có nói gì cũng vô ích thôi, sẽ không có ai tin Ngọc Quyết không có trên người các ngươi.”
“Nhưng chúng no rõ ràng không có ở chỗ chúng ta!”
“Cho dù không có, giá họa cho các ngươi, việc này lại càng đơn giản!” Nàng càng nghĩ càng thấy việc này là có thể, “Theo ta thấy, bảo tàng là giả, có người muốn nhân cơ hội này trừ bỏ các ngươi mới là thật.” Lôi kéo cả giang hồ xuống nước, đây cũng không phải là danh tác bình thường.
Toàn thân Hàn Băng toát lên vẻ lạnh lùng, “Là ai?”
“Trước mắt vẫn còn chưa biết.” Nàng xoa xoa chân mày, “Bất luận đối phương có chủ ý gì, chúng ta đều phải cầm chắc Ngọc Quyết trong tay mới được. Phải biết rằng, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể dìm thuyền. Trước khi nhìn rõ ván cờ, dù thế nào cũng phải bảo vệ con cờ vua trước.”
Dần dần hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, hơn nửa ngày, ba người đều im lặng suy nghĩ, không nói một câu. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại tìm không được chủ ý nào tốt hơn.
“Các ngươi có tin ta hay không?” Vân Nông đứng lên, hai tay chống lên mặt bàn, cúi người nhìn về phía bọn họ.
Long Hạng mếu máo, “Đương nhiên tin ngươi…”
“Vậy cứ chiếu theo những gì ta nói mà làm đi. Nhớ rõ, phải đích thân tìm nó trở về.”
“Tiếp theo thì thế nào? Ngươi có chủ ý gì không?” Hàn Băng tuy biết sơn trang này có thể giấu được bọn họ, nhưng hắn cũng không muốn cả đời đều bị nhốt ở trong này.
“Không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Đợi đến khi biết rõ chân tướng sự tình mới nói tiếp.” Nàng vẫy vẫy tay về phía bọn họ, xoay người muốn đi ra khỏi phòng, “Ta đi hỏi thăm chút tin tức.”
Long Hạng nhìn nhìn khuôn mặt đang dần dần đen lại của Nghiêm Ngạn, vội vàng nói với theo: “Đợi một chút, còn hôn lễ thì sao đây?”
“Cứ tiếp tục, các ngươi cứ tiếp tục công việc của các ngươi.” Nàng nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Nàng còn có tâm tình thành thân sao?
“Đúng, cứ tiếp tục.” Nghiêm Ngạn cảm kích ấn ấn đầu vai Long Hạng, đứng dậy đuổi theo nàng.
Đi theo ra đến hậu viện, Nghiêm Ngạn im lặng đứng ở trong góc mà nhìn Vân Nông cẩn thận kiểm tra cuộn thư trong chân của từng con bồ câu thư tin một. Tiếp theo lại lấy ra một cuộn giấy, đề bút viết xuống mấy chữ, lại nhất nhất nhét vào trong cuộn thư.
“Tiểu Nông?” Sau khi nàng thả bồ câu bay vút lên trời xa, Nghiêm Ngạn quan sát khuôn mặt yên lặng bất động đang ngóng về phía chân trời của nàng thật lâu, lo lắng nhìn vẻ lo âu trên khuôn mặt nàng.
“Huynh nói xem, muội có nên thành thân với huynh trước hay không?”
Hắn ôm nàng vào lòng, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện gì phải đến muốn tránh cũng không tránh được.”
“Muội không muốn lại để huynh bước vào giang hồ.” Nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn, hai tay nắm chặt lấy quần áo hắn, “Muội vẫn còn nhớ rất rõ, năm ấy huynh chảy rất nhiều, rất nhiều máu…”
Nàng đợi nhiều năm như vậy, lâu như vậy, rốt cuộc mới có thể nghe được một lời muốn rửa tay gác kiếm của hắn. Nàng vốn tưởng rằng từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ phải giật mình tỉnh dậy từ sau những cơn ác mộng ban đêm mỗi khi hắn buôn bán xa nhà nữa… Nàng nghĩ rằng, nàng cũng sẽ không còn phải thường xuyên suy nghĩ miên man xem hắn có đang bị thương hay có thể bị kẻ thù nhận ra hay không…
Nàng vốn tưởng rằng, bọn họ có thể sống cuộc sống an toàn, nhưng vì sao vào đúng thời điểm mấu chốt này, bảo tàng đột nhiên lại xuất hiện cơ chứ?
Nghiêm Ngạn trấn an nàng bằng cái cọ cọ vào trán nàng, “Yên tâm đi, trận thức của Bích Trù lão nhân không bao giờ có chuyện sơ sẩy.”
“Nhưng lòng người làm sao có thể phòng?” Sau khi ra khỏi sơn trang, chẳng phải cũng sẽ rất nguy hiểm sao?
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta thành thân trước, rồi từ từ chờ đợi tin tức có được không?” Ngày tháng vẫn cứ tiếp diễn.
Nàng hơi hơi cười khổ, “Huynh có biết, muội chính là loại người trời sinh rất hay suy nghĩ không. Nói dễ nghe thì là phòng ngừa chu đáo, nhưng nói khó nghe một chút, chính là lo sợ không đâu, suy nghĩ quá nhiều…”
“Ta biết muội cũng chỉ vì ta.” Cái đầu nhỏ của nàng suy nghĩ cái gì, hắn còn không biết hay sao?
Lắng nghe nhịp tim của hắn, nỗi lòng của Vân Nông từ từ trấn định trở lại. Nàng dùng hai tay cuốn quanh thắt lưng của hắn, hấp thu nhiệt độ cơ thể của hắn. Sau một lúc lâu, nàng tìm vui trong đau khổ, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ai bảo trước khi chúng ta rửa tay gác kiếm, giang hồ còn khơi dậy sóng gió, làm chúng ta vui mừng phát điên thế này chứ.”
Hắn cúi đầu khẽ búng vào mặt nàng, “Bất luận thế nào, cuối cùng ta cũng sẽ ở bên cạnh muội.”
“Muội biết.” Nàng cười cười, thả lỏng thân mình vẫn đang căng cứng nãy giờ, “Bất luận huynh chạy xa đến đâu, huynh sẽ luôn nhớ rõ đường về nhà.






Không có chiêng trống ngập trời, cũng không có nhạc mừng nghi lễ, càng không có khách mời nhộn nhịp. Ngày thành thân hôm