Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Lục Ngấn

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341018

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1018 lượt.

hao bất tuyệt, khiến cho Long Hạng chỉ muốn trở về phòng làm mấy bộ Túy Quyền còn Hàn Băng cũng chỉ muốn về phòng đánh đàn phát tiết.
“Năm đệ được năm tuổi…” Đào Thất nheo một mắt say rượu lờ đờ, cao hứng phấn chấn kể chuyện thời thơ ấu của mình cho ba vị đồng nghiệp đang trầm mặc kia nghe.
Một chung trà trôi qua.
“Cách! Lúc đệ sáu tuổi…” Đào Thất cụng chén rượu, thân thiết ôm lấy đầu vai Long Hạng.
Một nén nhang trôi qua.
“Năm ấy bảy tuổi…” Hắn vừa nói vừa chuyển hướng hoạt động về phía Hàn Băng, cũng không quản khuôn mặt Hàn Băng đang vô cùng lạnh lẽo.
Nửa canh giờ cũng trôi qua…
Nhưng sát thủ hạng tư nổi danh tài tuấn, trẻ tuổi nhất bảng phong vẫn còn đang tiếp tục dài dòng lê thê về cuộc đời của mình.
Nghiêm Ngạn bóp nát chén rượu trong tay, “Năm nay hắn bao nhiêu tuổi?”
“… Mười bảy.” Đầu đầy mồ hôi lạnh, Long Hạng nhìn biểu đệ vẫn đang say khướt của mình.
Nếu cứ để hắn nói tiếp, trời sẽ sáng mất.
Ba người không uống rượu nổi nữa, không hẹn mà đồng loạt đứng lên, bước đi cũng nhất tề rời khỏi đại sảnh, đi tới tân phòng của Vân Nông, khẽ gõ cửa phòng.
“Có chuyện gì?”
Long Hạng thanh thanh cổ họng, “Muội tử, làm phiền muội đến đại sảnh thu thập biểu đệ nhà ta một chút được không?”
“Ra giá bao nhiêu?” Bị nhiễu loạn đêm tân hôn, giờ phút này giọng nói của Vân Nông nghe lạnh tựa băng tuyết.
Biết rõ bọn họ hiện giờ đã nhẵn túi rồi mà vẫn còn ra giá nữa…
“… Năm lượng.” Long Hạng có chút đau lòng, cũng đành phải mở miệng.
Nàng vẫn mang thù, “Các ngươi cứ tiếp tục cùng hắn ôn lại những năm thanh xuân tuổi trẻ đi!”
“Vậy… Mười lượng?” Long Hạng càng nghĩ càng cảm thấy hắn nên ném Đào Thất ra khỏi trang thì tốt hơn.
“Đi ngủ sớm một chút.”
Vẫn là Hàn Băng dứt khoát, “Một trăm lượng.”
“Vậy không thành vấn đề.” Ngay sau đó, Vân Nông đã thay hỉ phục ra, tươi cười trong suốt mở cửa phòng, rẽ bọn họ đi thẳng đến đại sảnh.
Ba người bọn họ đi theo phía sau nàng, thấy nàng đi qua nói vào tai Đào Thất vài câu gì đó. Không lâu sau, chỉ thấy Đào Thất lấy tay áo che mặt, vừa khóc vừa chạy ra khỏi đại sảnh.
“Ô ô, ngươi bắt nạt ta ——”
Ba vị đồng nghiệp trong lòng run sợ nhìn về phía Vân Nông, không biết vừa rồi nàng lại hạ đòn sát thủ nào.
“Muội… muội nói gì với hắn vậy?”
“Ửm?” Nàng cười tươi đến nỗi phong nguyệt đầy mặt, “Thì cũng chỉ giúp hắn nhớ lại thiên tình sử bi thảm những năm gần đây của hắn thôi mà.” Dám phá hỏng chuyện tốt của nàng hả?
Chẳng bao lâu, Đào Thất vừa chạy ra khỏi phòng liền nhảy phóc lên nóc nhà, cũng chẳng biết có phải vì say hay không mà tạo ra được những âm thanh quỷ rống ma kêu.
“Mạn San San, ngươi là nữ nhân có mắt như mù! Không chọn ta là ngươi xui xẻo!”
Mọi người trong phòng đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
“Nạp Lan quận chúa ——” Đào Thất nghẹn ngào chua xót, tiếp tục ồn ào, “Ngươi làm sao có thể thà đi tu chứ không thèm ta? Ngươi sẽ phải hối hận suốt đời!”
Ba người đều tự lau mồ hôi lạnh trên trán, giác ngộ sâu sắc lái buôn đương gia đêm nay tức giận đến cỡ nào.
“Đợi hắn la hét thỏa thê thì lôi hắn xuống.” Vân Nông làm như không có việc gì, tiếp đón bọn họ, “Các huynh cũng đừng uống rượu suông, để ta đi làm cho các huynh mấy món đồ nhắm.”
Khi Vân Nông bưng khay đồ nhắm nóng hôi hổi lại thơm phưng phức lên, Đào Thất đã bị lôi xuống rồi, lúc này đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hai tay ôm vò rượu lăn qua lăn lại, men say vô hạn.
Nàng đặt khay xuống, “Tiểu quỷ kia ổn rồi à?”
“Cuối cùng cũng ổn…” Long Hạng lấy lòng mời nàng nhập hội, “Lại đây, nào nào đệ muội, muội đừng làm nữa. Hôm nay các ngươi thành thân, muội cũng uống với chúng ta mấy chén đi.”
Nghiêm Ngạn ném cho hắn một cái nhìn xem thường, xin miễn nhận hảo ý của hắn rồi dắt tay Vân Nông đến ngồi xuống bên cạnh mình, còn châm cho Vân Nông vốn không thích uống rượu, một chén trà xanh.
“Uống đi, ta kính các ngươi.” Hàn Băng dẫn đầu giơ chén rượu lên, dỡ khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo như băng không gần chúng sinh của mình xuống, thành tâm thành ý chúc mừng bọn họ.
Thiếu cái lưỡi dài càng nói càng sai của Đào Thất, tâm tình của mọi người trên bàn tiệc rượu rõ ràng đã tốt lên rất nhiều. Theo mỗi vò rượu được mở bóc giấy niêm, mọi người trên bàn dần dần nói nhiều hơn, không khí cũng càng trở nên thân thiện.
Một lúc sau, mặt Long Hạng đỏ bừng như tô son, say đến mức nằm úp sấp xuống mặt bàn, bên miệng vẫn còn thì thào điều gì đó không rõ. Hàn Băng càng uống mặt lại càng trắng, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi lực rượu. Một tay ôm lấy má, đôi mắt thật dài nhắm chặt, không nhúc nhích. Nghiêm Ngạn dù chưa say ra mặt, nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, cứ ngồi yên trên ghế vừa nhìn Vân Nông vừa cười đến là ngây ngốc ngây ngô…
Vân Nông xoa thắt lưng, hỏi Nghiêm Ngạn cố ý chuốc say khách trọ.
“Người khác dùng rượu muối mơ, huynh đây lại lấy rượu muối sát thủ à? Sau này muốn ăn hay là muốn bán bọn họ đây?” Chuyện này rầm rộ hiếm có cỡ nào a, tất cả sát thủ cầm bốn thứ hạng đầu của bảng phong hôm nay đều tụ tập ở nhà nàng, uống say túy l