Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Lục Ngấn

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341021

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1021 lượt.

đó, hôn lễ của Nghiêm Ngạn cùng Vân Nông cũng giống như ngành nghề của bọn họ, rất đơn giản cũng rất bề bộn. Cho dù Long Hạng và Hàn Băng đều nhúng thân xuống nước, ăn mặc theo không khí vui mừng nhưng hôn lễ này vẫn diễn ra đúng như mong muốn của Nghiêm Ngạn, rất nhanh chóng và cực kỳ im lặng. Chỉ đơn giản là lạy thiên địa, cúi lạy bài vị cha mẹ rồi phu thê giao bái là kết thúc buổi lễ.
Hai người làm lễ xong, vừa mới đứng dậy còn chưa kịp cất bước về tân phòng, trong không khí đã truyền đến một loạt chấn động liên hồi.
“Sao vậy?” Long Hạng kinh ngạc hỏi, liền thấy Nghiêm Ngạn không nói hai lời, dúi dải băng đỏ đang cầm trên tay vào lòng Vân Nông rồi xoay người đi vào phòng tìm thanh nhuyễn kiếm hôm nay đặc cách không mang theo người.
Nghiêm Ngạn vừa đi ra vừa giải thích: “Có người động vào trận thức ở ngoài trang.”
Người nào lại chọn trúng ngày đại hỷ mà chạy đến làm loạn thế này?
Vì quần áo tân nương quá rườm rà khó đi, Hàn Băng cùng nàng phải mất một lúc lâu mới ra đến cửa sơn trang. Lúc này, ngoài cửa chính đèn đuốc sáng trưng. Nơi cửa còn vướng một vị khách lạ, chân trước đã bước qua cửa nhưng chân sau vẫn còn để bên ngoài.
“Sao vậy?” Không nhìn rõ tình huống trước mắt, sau khi Vân Nông được Hàn Băng đưa đến bên cạnh Nghiêm Ngạn liền kéo khẽ ống tay áo hắn, hỏi.
“Tiểu Nông, sao nàng lại ra đây?” Nghiêm Ngạn đỡ lấy nàng, ngay sau đó hai mắt liền hung hăng nhìn về phía người nào đó đang ở ngoài cửa.
“Trạng Nguyên huynh, người đó là ai?”
“…Đào Thất.” Long Hạng xấu hổ nhìn qua, có chút không dám đối mặt với ánh mắt đầy vẻ tức giận của Nghiêm Ngạn.
Đào Thất? Sát thủ đứng thứ tư trên bảng phong, biểu đệ bà con xa của Long Hạng?
Cho dù là đến thăm người thân… có cần phải chọn đúng giờ linh thế này không?
“Đầu gỗ, giúp muội xốc khăn voan lên trước đã.” Vân Nông tức giận nói với Nghiêm Ngạn xong, quyết định vẫn ấn theo nghi lễ, hoàn thành hôn lễ của bọn họ trước đã.
Nghiêm Ngạn thở sâu, mạnh mẽ áp chế nỗi bực dọc đang tràn đầy trong lòng, qua loa thay nàng vén khăn voan lên.
Vân Nông nheo mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng bên ngoài mới nhìn thật kỹ vị khách tuổi trẻ tràn trề, không thể động đậy trước mặt. Còn đối phương lại đang chật vật dùng một tay bấu víu lấy cạnh cửa, ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng cười dài hỏi: “Đến uống rượu mừng à?”
“Ách, không phải…” Đào Thất nhún nhún đầu vai, cứ cảm thấy bên trong chứa đầy khí lạnh, còn lạnh hơn cả gió tuyết hỗn loạn bên ngoài.
“Chạy trối chết?”
“À ừ, đúng vậy…”
Nàng vẫn hỏi thăm một cách khách khí, “Có thể mời ngươi đến nơi khác được không?” Đến lúc nào không đến, cứ phải chọn đúng ngày đại hôn của nàng mà đến là sao? Nhà nàng là nơi tập kết sát thủ đấy à?
“Ta không tìm được nơi nào khác để trốn…” Đào Thất tỏ vẻ khổ sở. Cứ nghĩ đến tình huống bi thảm một ngày một đêm vừa qua bị người đuổi giết là hai chân lại mềm nhũn ra, không thể động đậy.
“Làm sao ngươi biết được nơi này?” Nàng không hề nói cho ai khác biết, mà Nghiêm Ngạn càng không thể tiết lộ. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là nơi dễ tìm.
Đào Thất run rẩy, chỉ tay vào người nào đó, “Long Hạng là biểu ca của ta. Huynh ấy từng dùng bồ câu đưa tin cho ta, nói rằng đang ở trên ngọn núi này. Cho nên, ta đến thử thời vận…”
“Huynh giải quyết chuyện này đi. Hôm nay là ngày vui của muội, việc này muội mặc kệ.” Vân Nông bực mình, xoay người vỗ vai Nghiêm Ngạn, nói xong liền vén váy, tức giận dậm bước đi thẳng vào nhà.
“Tiểu Nông…” Nghiêm Ngạn còn đang cầm khăn voan đỏ của nàng trong tay, vội vàng đuổi theo nàng dâu đang nổi giận lôi đình của mình vào nhà.
Sau khi hai vị chủ nhà trọ đều đã bỏ đi, Long Hạng vô cùng áy náy, buồn bực xách Đào Thất vào cửa, đóng cửa lại để khóa kín trận thức, vừa làm vừa mắng ra rả. “Tiểu quỷ thối, biết ngay là ngươi vướng bận rồi mà…”
Chuyện này chắc chắn sẽ làm Nghiêm Ngạn ghi hận với hắn.
“Nếu tiền thuê nhà tăng giá, ngươi biết nên làm cái gì rồi đó.” Hàn Băng cũng tỏ vẻ khó chịu, liếc mắt lườm Long Hạng một cái, sau đó cũng xoay người bước đi.
Đào Thất bị kéo vào đại sảnh, sau khi được Long Hạng băng bó đơn giản những vết thương trên người xong liền ngoan ngoãn ngồi vào bàn tiệc rượu. Hắn vừa đánh giá cảnh trí vui mừng xung quanh một lượt, vừa cẩn thận hỏi vị tiền bối kiêm cao thủ sắc mặt đã đen đến độ có thể sánh ngang với mực nước đối diện.
“Các huynh… sao đều ở đây vậy?” Biểu ca nhà mình đã vậy, không ngờ ngay cả Hàn Băng đã mất tích một thời gian cũng ở đây tham gia tiệc mừng?
“Ngươi nói thử xem?” Hàn Băng oán hận trừng mắt nhìn tên thủ phạm đã làm cho tâm tình của mọi người trở nên tồi tệ.
“Ta, ta chỉ muốn đến để tránh đầu sóng ngọn gió…” Trong lòng rất sùng bái Hàn Băng, hắn lắp bắp giải thích.
Chư vị ngồi ở đây, có ai lại không đến đây để tránh đầu sóng ngọn gió đâu?
“Tiểu tử thúi, ngươi kể cho mọi người nghe xem đã xảy ra chuyện gì?” Không cách nào thấy chết mà không cứu, Long Hạng mệt mỏi xoa nắn hai bên thái dương.
Đào Thất giơ hai tay lên lắc lắc liên hồi, “Đệ cũng không muốn đ


Pair of Vintage Old School Fru