
Tác giả: Bạch Dạ Vị Minh
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 134510
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/510 lượt.
ờ cô vẫn không làm được.
Sau khi Bách Khê ừ một tiếng, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ,Chu Kỳ phát điên, nói một câu. “Có muốn ăn cũng không?”
Vừa mới nói xong, Chu Kỳ lập tức ôm lấy đầu gối gào lên. “A! Đau quá!”
Điền Phương Lệ khinh thường cười lạnh một tiếng, lôi kéo tay của Lý Thiên Viễn rời đi.
Hai người còn chưa đi xa đã nghe thấy giọng nói oang oang của Lam Tiểu Tuyết. “Cái người đầu heo này, anh muốn đối đầu với em phải không, ngồi ăn cũng bàn với hai người đó có phải rất ghê tởm không chứ!”dღđ。l。qღđ
Chu Kỳ bị bạn gái ác độc đạp một cái, uất ức che chỗ đau. “Anh quên rồi chứ sao… em không thể yêu cầu quá cao về trí nhớ của anh.”
“Sao anh lại không chịu quên ăn cơm chứ!” Lam Tiểu Tuyết thấy dáng vẻ không chịu thua kém của anh thì vô cùng giận dữ, mỗi lần làm sai đều là câu nói này, nhớ ăn không nhớ việc gì!di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Được rồi, Tiểu Tuyết, cậu nhỏ giọng một chút.” Bách Khê bất đắc dĩ che trán. “Buổi tối mình còn phải về ký túc xá, có vẻ như Điền Phương Lệ lại gọi điện thoại nói chuyện ghê tởm đến nửa đêm.” Nói thật, mỗi ngày cô nghe hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, trái tim thuỷ tinh đã biến thành kim cương, mà thái độ của Bách Khê lúc đầu là căm hận đến tận xương tủy biến thành nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cô đến cơm còn không ăn được, sao còn có thể rảnh rỗi tình ái.
“Cũng biết là vậy, nhưng thấy cô nàng cũng thật nhàm chán, thời gian đã lâu rồi, vẫn còn như vậy.” Lam Tiểu Tuyết vớt thịt trong nồi ra ngoài, một nửa cho Bách Khê, một nửa cho Chu Kỳ, mặc dù cô thường mắn Chu Kỳ là tên đầu heo không nhớ chuyện gì, nhưng trên thực tế vẫn luôn đối xử tốt với Chu Kỳ.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Chu Kỳ vừa thấy thịt cũng không kêu nữa, lập tức vui vẻ ăn, vừa ăn vừa nghe hai người bạn thân nói chuyện, thỉnh thoảng lại chen một câu vào.
“Ý định của mình là đi tìm công việc, tốt nhất là bao ăn bao ở, như vậy mình có thể trực tiếp dọn ra khỏi ký túc xá.” Bách Khê lập một kế hoạch cho tương lai của mình, cảm giác việc cấp bách nhất của cô hiện này là thoát khỏi đạn pháo của Điền Phương Lệ, để có thể có một giấc ngủ thật ngon.
Đầu tiên Lam Tiểu Tuyết gật đầu một cái, sau đó lại phản ứng chậm nửa nhịp trợn to hai mắt. “Không phải cậu nói muốn đi làm nguyên cứu sinh ở Anh sao? Cứ bỏ qua như vậy?”
Nhắc tới mục tiêu từng khiến cô cố gắng phấn đấu, Bách Khê cảm thấy nước mắt cả mình có chút không chịu không chế của mình.
“Cậu bị ngốc à, bây giờ đến cơm mình còn không có mà ăn, còn nói cái gì mà du học nước ngoài, nằm mơ giữa ban ngày.”
“Bách Khê, cậu đừng chán chường như vậy được không, thành tích học tập của cậu cao như vậy, không xuất ngoại sẽ rất lãng phí tài năng, cậu biết không!” Lam Tiểu Tuyết có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cô cũng biết, với tình trạng bây giờ của Bách Khê, ra nước ngoài du học, thật sự là đầm rồng hang hổ. Cuối cùng cô chỉ có thể thở dài nói. “Nếu nhà mình giàu thì thật tốt.”
Bách Khê phiền muộn ngồi chọn lựa thức ăn trong nồi, nhưng vẫn không tìm được thứ mình muốn, cô mờ mọt đặt đũa xuống, đôi mắt vô hồn nói. “Nếu cậu là một thiếu gia nhà giàu,mình sẽ lập tức gả cho cậu.”
“Phì… hai người đùng có như vậy được không, mình còn đang ở đây!” Chu Kỳ không rõ ràng nói.
Lam Tiểu Tuyết bị anh chọc, cười ra tiếng, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Chờ Chu Kỳ ăn xong đồ ăn trong miệng, anh đột nhiên vỗ vỗ đầu mình, như nghĩ tới điều gì đó.
Lam Tiểu Tuyết không nhịn được nói anh. “Anh đừng vỗ, càng vỗ càng đần thì làm sao đây!”
“Đây không phải vì anh vừa nhớ đến một chuyện tốt sao, Bách Khê,có phải gần đây cậu rất thiếu tiền không, mình có một công việc từ trên trời rơi xuống cậu có muốn làm không?” Chu Kỳ đắc ý nói.
“Công việc từ trên trời rơi xuống?
Lam Tiểu Tuyết Bách Khê nhìn nhau, cũng không biết trong hồ lô của Chu Kỳ bán loại thuốc gì.
“Mình có một người anh em, gần đây xảy ra tai nạn xe cộ, bị ngã gãy chân phải ngồi xe lăn, ba mẹ cậu ta bận rộn làm ăn nên muốn tìm một bảo mẫu đến chăm sóc cuộc sống của cậu ta, nhưng người anh em này của mình lại rất phiền phức khó hầu hạ, đến nay cũng sa thải gần năm sáu người hầu rồi, người bảo mẫu đến chăm sóc cậu ta thời gian ở đó lâu nhất là một ngày đã bị đuổi về, sau đó ba mẹ cậu ta ra phí một vạn tệ để thuê bảo mẫu, dù cậu có ghét bỏ công việc bảo mẫu cũng nên thử xem một chút, dù sao nhà cậu ta cũng rất nhiều tiền mà không có chỗ tiêu.”
“Ý cậu là muốn mình giả làm bảo mẫu một ngày để lừa tiền?” Bách Khê có chút hiểu được tại sao Chu Kỳ lại nói đây là công việc từ trên trời rơi xuống.
Công việc một ngày, thì cho cô một vạn tệ, đây không phải từ trên trời rơi xuống thì là gì!
Bách Khê cũng không quan tâm cái gì vấn đề đạo đức rồi, dứt khoát nói hai chữ: “Mình đi!”
“Hai chứ này rất dễ khiến người khác hiểu lầm cậu biết không, một cái là tên gọi tắt của mình, một cái đại diện cho sự lựa chọn của cậu.” Chu Kỳ đột nhiên nghiêm túc nói.
Lam Tiểu Tuyết, Bách Khê: “…”
Cuối cùng Bách Khê cũng hiểu tại sao sau khi La