
Tác giả: Phong Quang
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 134670
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/670 lượt.
là mẫu người vợ lí tưởng trong lòng phái mạnh, làm anh rất dễ dàng yêu thích. Đáng tiếc anh có chuyện quan trọng hơn phải làm, anh có thể chiếu cố cô, nhưng không cách nào cùng cô có tình yêu sâu đậm, hưởng thụ tình cảm nam nữ.
Dời sự chú ý trở lại đồ thiết kế trước mắt, anh dở khóc dở cười phát hiện, chính mình thật sự dựa theo hi vọng của cô, tăng thêm kẹo sing-gum cho sô pha son môi ở phòng ngủ. Để cho cô mỗi khi muốn ngồi lên không bị rơi vào trong .
Điều này có chút không ổn, dường như anh quan tâm cô nhiều lắm. Anh giống như đang chuyên chú làm việc thì cửa thư phòng lúc này lén lút bị đẩy ra, lực chú ý của anh chuyển hướng lại đặt toàn bộ ở trên người Hàn Ngữ nhẹ lẻn vào thư phòng .
“Anh có thể đưa tôi đến dưới chân núi mua chút đồ đạc không? Thời gi¬an nào cũng được, chỉ cần tiện cho anh” Những lời này nói ra chính Hàn Ngữ đều cảm thấy khó khăn, ở tại biệt thự Hướng gia trên núi, hết thảy cũng có thể tự cấp tự túc, nhưng vấn đề lớn nhất là gi¬ao thông không thuận tiện, cô liên tục ở nhà mấy ngày, cảm giác chính mình đều nhanh mốc meo.
“Ở nhà không phải có xe sao?” Hướng Kình hỏi lại, khó được chính mình cũng bị trở thành tài xế một ngày. “Em có thể tùy hứng đi lúc nào cũng được”.
“Ách. . . . . . Tôi hỏi qua bác Ngô tài xế, bởi vì gần đây bác ấy đều phải đưa mẹ xuất môn, cho nên không có thời gian giúp tôi.” Hàn Ngữ có chút buồn rầu quay đầu đi. “Gần đây cũng không có xe công cộng. . .”
“Đợi chút” Hướng Kình nhăn mày lại, xem ra âm mưu nho nhỏ của mẹ so với anh tưởng tượng còn hơn nhiều lắm. “Em chẳng lẽ không biết, trong nhà không chỉ có một tài xế là bác Ngô?”
“Phải không?” hai mắt Hàn Ngữ mở thật to. Căn bản không có ai nói cho cô nha! “Bác Ngô chỉ nói, gần đây sau khi đưa mẹ đi làm, phải ở tại công ty đợi lệnh, cho nên không thể trở về chở tôi.”
“Vậy còn tắc xi thì sao?” Hướng Kình thật sự bội phục cô gái nhỏ này, cư nhiên có thể làm cho chính mình không thể ra khỏi cửa.
“Tôi không có tiền đi xe.” Hàn Ngữ bất đắc dĩ vuốt vuốt tay. Trước kia ở Hàn gia áo cơm giàu có, căn bản không có chuyện xài tiền tiêu vặt, cho nên tích tụ ít đến thương cảm, nhiều là cô bán ra hàng len của mình mà có, bây giờ gả lại đây, cô cũng chẳng biết mình có đò cưới hay không, càng khỏi nói tiền riêng ! Trong túi riêng của Hàn Ngữ ngay cả một ngàn cũng không đến, cho nên muốn tiết kiệm chi tiêu.
Không có tiền, lý do khá đàng hoàng, làm cho anh chút xúc động. Có lúc nào mà vợ của Hướng Kình anh, con dâu Hướng gia, ngay cả cái tắc xi đều ngồi không nổi . . .
“Tôi nhớ rõ hàng tháng mình đều gửi một khoảng chi phí trong nhà đến tài khoản trong ngân hàng của em, em không lấy sao?” Hướng Kình kềm chế cảm xúc hỏi, đến cuối cùng cô đang giả vờ đáng thương với anh, hay là có hiểu lầm gì trong việc này? Mỗi nhà có một loại hoàn cảnh riêng, anh cũng không muốn bạc đãi cô.
“Tôi không có tài khoản ngân hàng a.” Việc này Hàn Ngữ cũng không hiểu ra sao. Ở nhà cha và anh căn bản không có khả năng cho cô tiền nên tự nhiên cũng không nghĩ tới muốn mở tài khoản.
“Tôi nhớ rõ lúc trước đã nhờ mẹ. . . Được rồi, tôi đã hiểu.” Đại khái lại là mẹ anh đã thu lại khoản tiền này. Xem ra, về sau Hướng Kình phải mặt đối mặt trực tiếp nói chuyện cùng Hàn Ngữ, nếu không đến một ngày nào đó cô gái nhỏ này yên lặng bị xử lý, anh cũng không biết.
Từ túi tiền lấy ra bóp da, Hướng Kình lấy ra một cái thẻ đưa cho cô. “Cái này là card tài chính, ngày mai tôi sẽ đi đem mật mã đổi thành ngày chúng ta kết hôn, em biết dùng thế nào chứ?” Hướng Kình có xu hướng nghĩ là, cô gái này ăn cơm không biết giá gạo, ngay cả cơ hội dùng tiền bộ dáng gì cũng không biết.
“Đương nhiên biết.” Hàn Ngữ phát ra nho nhỏ kháng nghị, không có dị nghị nhận lấy tấm card.
Hướng Kình đối với cô thật tốt. Tư duy Hàn Ngữ đơn giản, được anh săn sóc hết sức ngọt ngào, yêu mến đối với anh lại càng tăng thêm. Cô quyết định cất kỹ tấm card này, đến khi tất yếu mới đem ra sử dụng.
“Còn có, tôi sẽ sai một tài xế cho em.” Đơn thuần giống như cô gái ngốc nghếch này, ngồi tắc xi cũng không biết sẽ bị đưa đến đâu, “Trước đó. Tôi sẽ đưa em đi đến nơi em muốn trước.”
“Thật sự?” Hàn Ngữ cao hứng vỗ tay một cái, thân tình ôm anh một chút.
Một cái động tác nhiệt tình này, làm cho tâm trầm tĩnh của Hướng Kình hơi hơi xôn xao. Đôi mắt to sáng trong suốt của cô hiện lên thái độ hâm mộ cùng vui sướng làm cho Hướng Kình suýt nữa theo bản năng ôm ngược lại cô.
Tuy rằng cuối cùng Hướng Kình có thể khống chế được nhưng lại ngầm bực chính mình càng ngày càng dễ dàng bị cô ảnh hưởng, cũng càng ngày càng vì cô lo lắng đông tây. Anh vốn không phải muốn cho cô cảm thấy Hướng gia lạnh nhạt, đối mặt hết thảy khó khăn sao?
Ai. . . Nhìn cô vợ nhỏ nhiễu loạn cả một hồ nước xuân lại vui vẻ rời đi, Hướng Kình ngoài việc than thở, cũng không biết nên có phản ứng gì.
Ngày hôm sau, Hàn Ngữ ngồi trên xe Hướng Kình, cuối cùng có thể rời đi nơi cơ hồ như là chỗ gi¬am lỏng mình.
Hít một ngụm không khí tự do, thật tốt, bên cạnh có anh làm bạn, rất tốt, này không kh