
Tác giả: Kanittaya
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341242
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1242 lượt.
m biết anh ta vậy? Anh ta đâu nổi tiếng gì chứ?”.
“Ai bảo thế? Anh ấy nổi tiếng nhất châu Mỹ La tinh đấy vì anh ấy là chủ của hệ thống siêu thị lớn nhất Nam Mỹ”.
“Làm thế nào em biết được anh ta?”.
“Từ tin tức trên mạng. Trong đó nói rằng vợ anh ta là người Thái tên là Pan Duangchai. Bây giờ họ đã có ba đứa con. Bộ phim tới anh hãy mời anh ấy tham gia đi. Người ta nói rằng trong phim Hollywood nam diễn viên chính càng già càng hấp dẫn không phải vậy sao?”.
Patiya trả lời theo hướng khác: “Người ta có vợ con rồi mà còn đi thích được. Anh không có đĩa phim của anh ta đâu”.
Cô quay ngoắt lại nhìn rồi nói: “Hôm nay anh sao vậy? Hơi tý là nổi cáu như mấy bà tiền mãn kinh ấy. Nếu anh không vui thì anh cứ đi làm việc của anh đi, không phải mất thời gian ở bên em đâu”.
“Không. Anh đâu có ý đó”.
“Vậy thì đừng tỏ ra cau có như thế nữa”.
Patiya xị mặt. Anh đứng dậy: “Anh đi lấy thêm bỏng ngô. Em chọn được bộ phim nào thì bảo anh nhé”.
“Người kiểu gì mà lại khó chịu như vậy?”. Paremai phàn nàn với theo.
Patiya quay lại cùng với ống đựng đầy bỏng ngô. Một lúc sau, cô hỏi: “Tại sao không có bộ phim nào của anh vậy?”.
“Anh bảo bác Chong hủy hết rồi”.
Paremai sửng sốt, đưa mắt nhìn chằm chằm vào anh đồng thời nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao vậy ạ?”.
“Anh không muốn em xem những bộ phim đó nữa”.
“Nhưng anh đâu có thể hủy hết đĩa CD trên thị trường hoặc trên mạng được chứ”.
“Anh biết. Nhưng ít nhất anh cũng không muốn em thấy chúng trong ngôi nhà này”.
“Tại sao anh lại không muốn cho em xem?”.
“Nó là chuyện trong quá khứ rồi. Anh không muốn nó trở thành lý do khiến em phải suy nghĩ nhiều”.
“Cảm ơn anh đã quan tâm tới cảm giác của em”.
“Đó là việc khiến anh day dứt nhiều nhất. Anh muốn thay đổi quá khứ nhưng không thể”.
“Anh không phải thay đổi điều gì cả mà hãy là anh như hiện nay, em cũng đã rất yêu anh rồi”.
Patiya mở to mắt, mọi cảm giác khó chịu bực tức vụt tan biến. Patiya ôm chặt cô vào lòng, thơm vào má cô một cái thật kêu rồi hỏi: “Em yêu anh từ bao giờ?”.
Paremai mỉm cười, đưa hai tay lên ôm cổ anh, ánh mắt dịu dàng: “Anh nghĩ là từ bao giờ nào?”.
“Ừm… Người phụ nữ không bình thường như em có thể yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”.
“Lại quá tự phụ rồi”.
“Thế… Không phải yêu anh từ cái nhìn đầu tiên à?”.
Paremai lắc đầu, trả lời một cách nghiêm túc: “Em cũng không biết là mình đã yêu anh từ lúc nào. Đến khi biết thì đã không thể dứt ra được nữa rồi”.
“Ngọt ngào quá. Anh muốn ghi âm lại. Em nhận ra điều đó từ bao giờ vậy?”.
“Cái đêm đầu tiên… ờ… anh làm oral sex cho em”.
Patiya ngạc nhiên: “Đêm đó anh còn nghĩ rằng em rất hận anh chứ, tự nhiên nằng nặc đòi về còn gì”.
“Thì em sốc vì em nhận ra là em yêu anh mà”.
Cô hỏi lại anh: “Thế còn anh thì sao? Anh biết rằng anh yêu em từ lúc nào?”.
Người được hỏi lắc đầu.
“Không yêu? Anh không yêu em à?”.
Patiya bật cười: “Bình tĩnh nào em yêu. Bây giờ chưa phải lúc để nói cho em biết điều đó”.
“Thế bao giờ mới phải lúc?”.
“Sớm thôi Pare ạ. Em cứ chờ đấy”.
“Vậy em sẽ đợi tới ngày đó”.
Anh cầm bàn tay mềm mại lên đặt vào đó một nụ hôn rồi ngẩng mặt lên hỏi: “Thế tóm lại là em đã tìm được cuốn phim cần xem chưa?”.
“Được rồi ạ”. Paremai nói tên phim rồi tiếp tục: “Đây là diễn viên mà em rất thích. Anh ấy còn là người có tấm lòng hào hiệp đã thành lập hội từ thiện giúp đỡ trẻ mồ côi sinh ra trong chiến tranh Trung Đông. Anh có quen biết hay đã từng gặp anh ấy chưa?”.
Patiya sửng sốt, tự hứa sẽ không để cô gặp hắn, ít nhất cũng tới lúc họ họp báo công bố về chuyện đám cưới. Bởi diễn viên mà Paremai nói tới là một trong số những người bạn thân nhất của anh.
Trong suốt quãng thời gian xem phim cùng cô, cô không ngớt khen ngợi hắn khiến anh bứt rứt khó chịu. Đây là lần đầu tiên Patiya cảm thấy hoạt động xem phim mà anh từng yêu thích nhất, từng tạo cảm giác thư giãn nhất, lại khiến anh thấy tẻ nhạt, nao núng đến vậy.
Patiya vẫn im lặng, không bày tỏ ý kiến khi Paremai liến thoắng nói hắn thế này, khen hắn thế kia. Đôi mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình ti vi nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Đến khi không còn đủ kiên nhẫn nữa anh mới đứng dậy: “Anh đi tắm nắng đây. Bên ngoài nắng đang ấm áp rất dễ chịu”.
Paremai ngạc nhiên: “Anh không xem cho xong đã à?”. Cô đưa tay ra kéo tay anh lại.
“Xem à? Xem em khen ngợi diễn viên thì có ấy”.
“Vậy em xem một mình cũng được”.
“Dù sao anh cũng không xem nữa. Anh đi tắm nắng đây”.
Paremai cắn môi, giận dỗi nói: “Nếu việc tắm nắng quan trọng hơn thì anh cứ đi đi. Em xem một mình cũng được”.
Anh quay ngoắt lại: “Thế em định bảo anh ngồi để nghe em khen ngợi thằng Dutch ấy à?”.
“Thế có gì là sai chứ?”.
“Đúng… Thằng Dutch cái gì cũng tốt. Em có biết tại sao nó vẫn chưa có người yêu không? Bời vì nó rất mê các cô gái châu Á. Bây giờ nó đang tìm một cô gái châu Á cho vừa ý đấy”. Patiya bước lại giá để đĩa, cầm từng chiếc đĩa DVD ra nói: “Xem xong bộ phim thằng Dutch đóng rồi có muốn xem bộ phim này kh