Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lục Hoa Cấm Ái

Lục Hoa Cấm Ái

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 134315

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/315 lượt.

không ai thèm đến vậy sao?”
Lời nói đùa của nàng lại chỉ được đáp lại bởi ánh mắt phức tạp của Miểu Hiên, ánh mắt ấy không còn vẻ kích động vui sướng, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, cứ như đang cố tìm kiếm điều gì.
Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nhận lấy, khóe môi khẽ kéo thành một đường cong, lại có vẻ không chân thật, thản nhiên nói: “Lạc Nhi, đây cũng không phải lần đầu tiên muội tặng ta Lục hoa đâu! Còn nhớ không?”
Anh Lạc sửng sốt, nghĩ một chút lại cười thành tiếng “Ừm, nhớ chứ, mà mấy lần trước đều do huynh tặng muội.”
Hắn lại nở nụ cười “Mỗi lần muội gây họa, đều trốn trong phòng không chịu ra, sợ bị mẫu thân trách phạt, ta chỉ cần cầm Lục hoa đến dỗ muội là được ngay.”
“Huynh thường đem đến một bó thật lớn, muội sẽ chọn một đóa trong đó đưa lại cho huynh!” Anh Lạc tiếp lời.
“Còn nhớ sao!” Hắn cúi đầu, nhìn về phía đóa hoa trong tay, giọng nói trầm xuống “Mỗi lần nhìn muội rút ra một cành từ trong bó hoa thật lớn kia tặng cho ta, ca ca đã cảm thấy vui sướng lắm rồi, lại không nhịn được nghĩ…. nếu muội vĩnh viễn tặng cho huynh đóa Lục hoa đầu tiên thì tốt rồi!”
“Nếu ca ca thích, sau này muội ngày nào cũng sẽ hái cho huynh!” Nàng cười nói.
“Vậy thì không cần”, hắn cẩn thận thu tay lại, ngẩng đầu: “Ta chỉ cần một đóa này là đủ rồi!” Hắn vẫn chỉ chờ đợi một đóa hoa này, đóa Lục hoa đỏ như máu, chỉ là lúc này….
Nàng mơ hồ cảm thấy lời nói của hắn hơi khác thường, lại không nghĩ ra. Là nàng đã nghĩ nhiều rồi! Nàng đưa tay kéo lấy tay hắn, tay hắn hơi lạnh, không ấm áp như vốn dĩ, lại cười nói: “Lục hoa là vật đính ước của tộc ta, huynh đã nhận, vậy không thể đổi ý, bây giờ muội chính là thê tử của huynh!”
“Lạc Nhi thật sự nghĩ vậy sao?” Hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi, ánh mắt hơi trầm “Muội có biết đính ước là thế nào không?”
Anh Lạc sửng sốt, đang muốn mở miệng, hắn lại đột nhiên kéo tay nàng, kéo mạnh về phía trước.
“Ta dạy cho muội!”
Nàng chỉ cảm thấy tay bị nắm chặt, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, bị hắn kéo mạnh vào lòng.
“Ca ca… Ưm!” Nàng không kịp hô lên, môi hắn đã đè xuống, dán lên môi nàng, thừa lúc nàng sững sờ, lưỡi liền tiến quân thần tốc, quấn lấy lưỡi nàng.
Đầu óc nàng lập tức trống rỗng, ánh mắt mở to, nhìn tuấn nhan đang gần trong gang tấc, tai chỉ còn tiếng ong ong. Một lúc lâu sau nàng mới nhớ đến việc đẩy ra, nhưng hắn lại nhanh chóng bắt lấy nàng, tay siết lấy eo nàng, kéo về phía trước, khiến cả người nàng dán chặt lên hắn, hôn lại càng mãnh liệt, như muốn nuốt nàng vào bụng.
Nàng hoàn toàn ngây người!
Đột nhiên môi đau nhói, nàng lui về phía sau theo quán tính, thở phì phò. Ánh mắt nàng vẫn dại ra, khóe môi mang tia máu, nhìn đáy mắt sâu tựa vực thẳm của hắn, mới nhớ ra hắn vừa làm gì!
Hắn… cắn nàng! Nàng càng kinh ngạc, đầu óc nàng trống rỗng, cảm giác duy nhất lúc này chính là sự đau đớn nơi môi.
Ánh mắt Miểu Hiên lại không hề tỏ ý có lỗi, chỉ đưa tay lau môi cho nàng, ngón tay thon dài bồi hồi bên môi nàng, như vô cùng lưu luyến.
Ánh mắt hắn càng như sâu tựa biển, như vô cùng si mê. Một lúc lâu sau, môi hắn mới khẽ nhếch lên một độ cong khó thấy, nghiêng thân kề sát mặt nàng, giọng nói dịu dàng như gió xuân.
“Lạc Nhi, đính ước, chính là sự đồng lòng từ cả hai phía. Phu thê cũng được, huynh muội cũng được, đừng tự ép mình, ca ca lúc này…. đã rất thỏa mãn, muội không cần cảm thấy đã phụ ta gì cả. Chỉ là, nếu ngày nào đó muội thật sự thông suốt chuyện gì, chỉ cần đến nói cho ta biết, có được không?”
Trái tim nàng như chùng xuống, nàng quay đầu nhìn hắn, lại thấy hắn nhoẻn miệng cười, cười đến tao nhã, tay khẽ vuốt tóc nàng, rồi đưa tay xuống, chạm lấy bàn tay nàng, đặt thứ gì vào đó, rồi đứng lên xoay người đi.
Bóng dáng màu lam kia càng lúc càng xa, gió đêm thổi áo bào của hắn, tiêu điều như lá vàng bay trong gió. Lòng nàng đột nhiên đau nhói, nàng chưa kịp tỉnh táo lại thì cơn đau kia cũng biến mất, nàng kéo kéo vạt áo. Thần sơn buổi tối quả thật hơi lạnh rồi!
Nàng vẫn nhìn bóng lưng hắn, mãi đến khi bóng lưng ấy biến mất hẳn trong bóng đêm, Anh Lạc mới thu hồi tầm mắt. Nàng cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay, một đóa Lục hoa đỏ như máu đang nở rộ trong bàn tay nàng.
“Nếu ngày nào đó muội thật sự thông suốt chuyện gì, chỉ cần đến nói cho ta biết, có được không?”
Lời nói dịu dàng kia vẫn còn lưu lại trong không khí, nàng nhớ lại, trái tim như đập mạnh, rung động từng cơn. Lòng bàn tay nàng chậm rãi nắm chặt, sắc mặt nặng nề đi.
A! Không gì có thể lừa hắn được! Cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi sao? Hoặc là, hắn đã sớm biết, thậm chí càng rõ ràng hơn chính nàng nữa? Là do nàng nóng vội sao?
Thông suốt…. cũng chỉ là hai chữ đơn giản mà thôi.
Chỉ là… nàng sẽ thử. Nàng có thời gian vĩnh hằng, chỉ cần…. hắn bằng lòng chờ nàng!
===============================
Cuộc sống ở Thần sơn rất bình lặng, so với lúc trước, lại càng bình lặng đến vô cùng, nhưng Anh Lạc lại thích sự bình lặng này. Lúc trước, nàng dùng hết mọi cách để ứng phó với những kẻ muốn thông qua nàng để làm quen với Tôn ch