XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lưu Bạch - Anh Yêu Em

Lưu Bạch - Anh Yêu Em

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 134768

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/768 lượt.

ó một lần nữa, lần nào tôi cũng tìm mọi lý do để từ chối lời mời của anh ta. Mãi đến chiều chủ nhật, cuối cùng mọi việc phải làm đã cơ bản hoàn thành, tôi uể oải gục đầu xuống bàn làm việc, mấy mất ngủ cộng với công việc mệt mỏi bận rộn đã khiến tôi mệt mỏi rã rời, chỉ muốn nhắm mắt ngủ quên trời đất.
“Lưu Bạch, sao sắc mặt nhợt nhạt vậy, ốm à?”, Cô bạn đồng nghiệp cầm chùm đèn màu trang trí phòng học bước vào hỏi. “Đằng nào ngày mai cũng là buổi liên hoan, liên hoan xong là nghỉ, hay là cậu xin nghỉ trước đi.”
“Không cần, buổi cuối rồi, cố gắng một chút cũng không sao”, tôi vừa nói vừa xua tay , đứng dậy định giúp cô ấy một tay. Đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, vội đưa tay ra sau bám vào lưng ghế nhưng lại bám hụt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng đồng nghiệp kêu lên thất thanh, người tôi mềm nhũn, không còn gượng dậy được nữa. Đúng lúc điện thoại đổ chuông, cô bạn cầm di động của tôi ngồi xuống, một tay kéo tôi, một tay nghe máy:”Hiện giờ Lưu Bạch không nghe được điện thoại, hình như cô ấy ngất rồi, tôi đang định thông báo cho người nhà đón cô ấy về. Hả? Anh là chồng cô ấy”. Cô bạn nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc:”Thế thì tốt quá, anh mau đến đưa cô ấy đi khám bác sĩ đi”. Cô bạn gập điện thoại, cố gắng đỡ tôi dậy:”Sao đúng lúc thế nhỉ, ông xã đến đón cậu bây giờ đấy, Lưu Bạch, quen cậu đã một năm nay, chưa bao giờ nghe thấy cậu nhắc gì đến ông xã. Cậu không sao chứ?”.
“Lâm đâu? Cô ấy không quay lại cùng anh à?” , tôi trợn mắt nhìn Sở Thừa.
Sở Thừa cũng trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt ngời sáng. Bất ngờ anh cúi người, ôm tôi đặt xuống nụ hôn nồng nàn. Tôi luống cuống giãy giụa nhưng vòng tay, hương thơm quen thuộc và cả đôi môi nóng bỏng của anh đều là những cái mà ngày ngày tôi nhớ mong, ngay cả trong mơ cũng muốn gặp lại, huống hồ tôi lại vừa rời khỏi giường bệnh, người bải hoải rã rời.Lý trí không thắng nổi khát vọng của bản năng, cuối cùng tôi đành khuất phục , mặc anh ghì siết.
“Có phải ngày nào cũng nhớ anh không? Ngày nào cũng mất ngủ không? Lưu Bạch , em ghen à?Anh chưa bao giờ thấy em thế này, đáng yêu lắm”, cuối cùng Sở Thừa ngừng lại, áp sát vào tai tôi hỏi, hơi hổn hển.
“Anh điên à!” , tôi lấy tay đẩy anh , cố giữ khoảng cách” Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của em đi, sao anh quay lại?”
“Anh ở Triều Châu một tuần, ngày nào cũng nhớ em, đêm nào cũng ngủ không ngon. Lưu Bạch, em là yêu tinh, em có biết không?”
“Sở Thừa!” , giọng tôi nghiêm lại.
Anh cười, cụng trán vào tôi:”Lưu Bạch, em thấy anh điên rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Phát điên vì em cũng thấy xứng đáng. Ngày mai em đi Bắc Kinh với anh nhé. Anh biết mấy ngày qua em rất mệt mỏi, bây giờ về nhà ngủ một giấc thật ngon nhé.”
“Em chỉ muốn lấy cái đục gõ đầu anh ra xem bên trong chứa cái gì, anh mất trí rồi à? Anh đã quay về đây gặp em thế này, người nhà anh không có phản ứng gì sao?”
“Có, phản ứng mạnh ấy chứ, đặc biệt là lúc anh nói anh không muốn làm đám cưới, cha liền ném ngay cái gạt tàn vào anh, anh mà không phản ứng nhanh, chắc giờ không gặp được anh nữa”.
Tôi thực sự bất ngờ , bèn ngồi thẳng người, giọng lắp bắp”Anh nói anh sẽ không làm đám cưới? Nhưng hôm đó Cho có nói là, số cổ phần đó, kế hoạch của cha anh…”
“Vì thế anh phải đi Bắc Kinh, về nhà mình nói chuyện tiếp được không? Từ lúc xuống máy bay đến giờ, anh chưa uống ngụm nước nào, vừa nãy lại bị em dọa một trận suýt chết, em không thương anh à”?
Tôi ngồi trên cạnh ghế lái, thẫn thờ nhìn anh với bao câu hỏi trong đầu. Một tuần không gặp, dường như anh thay đổi rất nhiều, gầy hơn, tiều tụy hơn nhưng tinh thần lại rất phong độ. Một tuần qua đã xảy ra những gì chuyện gì, những gì mà anh đang thể hiện thực sự khiến không biết phải làm sao.
Chúng tôi không về thẳng nhà vì đói. Nói ra cũng thấy xấu hổ, đã tuần nay tôi chẳng thiết tha ăn uống gì nhưng vừa gặp anh, bụng lại bắt đầu thấy đói cồn cào, phản ứng sinh lý của con người thật kỳ lạ. Chúng tôi đến nhà hàng Triều Châu thường đến, ngồi xuống gọi món. Đến đây ăn nhiều lần thành quen, không cần xem thực đơn, anh gọi thẳng món với nhân viên phục vụ:” Thịt muối Triều Châu, nhân sâm, măng hầm gà, canh xương sườn mướp đắng, cua đông lạnh. Hôm nay yến sào có ngon không? Cho một suất nhé. Nhanh lên đấy, chúng tôi đói lắm rồi”. Cô phục vụ đã quen chúng tôi từ lâu, tay cầm thực đơn cười khúc khích, vừa chạy vào trong vừa nói yên tâm.
“Sao anh gọi nhiều vậy? Thời tiết này ăn nhân sâm sẽ chảy máu cam đấy”.
“Tẩm bổ một chút.Lưu Bạch, sắc mặt em rất nhợt nhạt, anh cũng vậy, mấy ngày hôm nay chưa hôm nào được ăn ngon rồi”.
”Bây giờ anh có thể nói được rồi chứ?” , không đợi thức ăn bê lên hết, tôi giục anh.
“Chị ơi, không có chị em không chịu nổi”, bất ngờ Sở Thừa ngây mặt trả lời tôi như vậy. Xì!!Cơn giận vô cớ lại bốc lên, tôi không còn ý định chuyện trò với anh nữa. Nhân viên phục vu lần lượt bê các món lên, tôi nhấc đũa bắt đầu ăn. Để nói chuyện với con người này, cần phải chuẩn bị cả về tâm lý và sức khỏe.”Lưu Bạch, hiện giờ mày đang yếu lắm. Dù thế nào , cứ ăn no đã rồi hãy tính”, tôi thầm nhủ tro