Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Màu Xanh Huyền Bí

Màu Xanh Huyền Bí

Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 1342060

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2060 lượt.

ai mắt sâu thẳm khó hiểu, khuôn mặt châm chọc, vẻ mặt như vậy thậm chí có một tia hung ác.
“Cô cũng biết tên tiểu tử Lương Nguyên kia trở về nước, sợ mình cầm giữ không được làm ra chuyện mất mặt xấu hổ, cho nên vội vàng tìm một người đàn ông, sốt ruột gấp gáp muốn chứng minh mị lực lúc đầu của mình không giảm, hướng Lương Nguyên thể hiện bản thân là không quan tâm! Tang Tiểu Đồng, cô thật là đủ mất mặt đó nha! Chuyện xấu hổ như vậy cũng có thể hạ bút thành văn! Bị người bỏ không mất mặt, nhớ mãi không quên cũng không khó coi, này không có gì, người nào lúc trẻ tuổi không hiểu chuyện mà không có vấp ngã một hai lần như vậy chứ? Nhưng cô như vậy vội vàng tìm một người đàn ông tới lợi dụng hắn ra thì càng thấp kém hơn nữa! Tang Tiểu Đồng, nghe ca ca khuyên một câu, không bỏ được tự nhiên tiêu sái cũng không sao, nhưng cũng chớ làm chuyện ngu xuẩn!”
Tang Đồng càng nghe càng tức, lời nói này từng chữ từng chữ, toàn bộ nặng nề nện vào trong lòng, khiến cô vô cùng đau đớn.
Tang Đồng giận không kềm được, giận đến mặt mũi trắng bệch, không nhịn được nhảy dựng lên tức giận miệng mắng to: “Mắc mớ gì tới anh! Lạc Hưởng Ngôn, đừng quên chúng ta trừ bỏ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, quan hệ nào cũng không có! Anh dám tư cách gì quơ tay múa chân với tôi? Anh chơi qua bao nhiêu người phụ nữ rồi! Anh ngựa đực chết tiệt chỉ số thông minh quả nhiên tất cả đều mọc ở nửa người dưới, nửa người trên suy nghĩ cư nhiên giảm xuống đáng thương như vậy, lời nói hiếm lạ như vậy cũng dám nói ra ngoài, anh không phải không biết xấu hổ à?”
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt cực kỳ khó coi, từ trước đến vẻ mặt luôn tươi cười cợt nhã lại có chút dữ tợn.
“Không quan hệ? Tốt, tốt, tốt! Coi như tôi nửa người dưới chỉ số thông minh quá cao mới có thể não tàn cùng cô nói nhiều như vậy!”
Lạc Hưởng Ngôn một câu nói quẳng xuống, gọn gàng linh hoạt xoay người rời đi, hung hăng sập cửa lại.
Phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại.
Cơn giận của Tang Đồng lại giống như khinh khí cầu bị chọc thủng, nhanh chóng xì hơi xẹp xuống, đột nhiên sau đó liền cảm thấy rất uất ức.
Lạc Hưởng Ngôn cái tên khốn kiếp, bản thân mỗi ngày quyến rũ phụ nữ không ngừng, cô thật vất vả có một người theo đuổi, cư nhiên cứ như vậy chửi cô.
Hung cái gì mà hung!
Tang Đồng lúc đi qua phòng ngủ của Lạc Hưởng Ngôn thì hung hăng đạp cửa phòng hắn, sau đó vội vàng chạy về phòng của mình, ngây thơ cảm thấy thuận khí không ít.
Tang Đồng và Lạc Hưởng Ngôn bắt đầu chiến tranh lạnh.
Hai người kể từ lúc biết nhau, hai bên châm chọc khiêu khích vô số lần, luôn tìm cơ hội hung hăng hạ bệ chế nhạo đối phương, nhưng thật sự chiến tranh lạnh vẫn là lần đầu tiên.
Cũng không biết Lạc Hưởng Ngôn có phải hay không cố ý muốn khiêu khích Tang Đồng, vốn là vô cùng bận rộn, cố tình gần đây bất luận vội bao nhiêu cũng sẽ đúng hạn về nhà, cũng không đi ra ngoài lêu lỏng, mỗi ngày tự mình nấu cơm tự mình ăn, đối với Tang Đồng thì làm như không thấy.
Tang Đồng hận đến cắn răng nghiến lợi, cố tình một chút biện pháp cũng không có.
Triệu Tư Viễn lại gọi điện thoại tới, Tang Đồng liền cảm thấy không được tự nhiên rồi, vốn là không muốn đáp ứng lời lời của anh, nhưng cẩn thận suy nghĩ, có mấy lời cần phải gặp mặt nói rõ ràng mới tốt.
Lần này Triệu Tư Viễn hẹn ở quán trà, bởi vì không phải chủ nhật, quán trà rất ít người, hương trà nồng đậm thoang thoảng, cộng thêm âm nhạc êm dịu, không khí đặc biệt tốt.
Triệu Tư Viễn rất nhuần nhuyễn làm ấm bình trà và tách trà, cho trà vào ấm, pha trà, sau đó đem một tách trà nhỏ đưa cho Tang Đồng.
Tang Đồng nhìn động tác pha trà của hắn cũng biết là người trong nghề, cười nói: “Không nghĩ tới anh từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cư nhiên cũng thích uống trà, tôi còn tưởng rằng anh sẽ thích uống cà phê hơn!”
Triệu Tư Viễn nâng lên chén nhỏ chầm chậm nhấp môi, đặt ở chóp mũi ngửi một cái, mới khẽ mỉm cười nói: “Ông nội anh rất ưa thích uống trà, từ nhỏ anh đã đi theo phía sau ông nghe ông nói về Trà Đạo, thời gian lâu dài dĩ nhiên là càng ngày càng thích. Hơn nữa mặc dù anh vẫn sống ở nước ngoài, nhưng mà bởi vì gia đình ảnh hưởng, anh rất thích văn hóa Trung Quốc, thật ra thì bên trong anh rất truyền thống……” Triệu Tư Viễn dừng một chút, nhìn Tang Đồng nói, “Anh đã nói với em chưa, con mắt của em rất đẹp, hắc bạch phân minh, rất cổ điển.”
Triệu Tư Viễn hơi ngượng ngùng: “Anh và người nhà anh luôn hi vọng cưới một cô gái Trung Quốc, là người rất truyền thống ……… Anh lần đầu gặp em đã cảm thấy, em chính là cô gái mà anh ngàn dặm xa xôi quay về Trung Quốc tìm kiếm.”
Tang Đồng ngẩn người, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Lời nói này, trước kia cũng từng có người nói qua, người kia nói thế nào nhỉ?
A, hắn vừa khe khẽ hôn lên hai mắt của cô vừa than thở, “Đôi mắt của em thật xinh đẹp, đường nét thanh nhã, giống như đôi thủy mâu cổ điển hắc bạch phân minh, có hương vị nói không ra lời……”
Tang Đồng rất nhanh từ trong hồi ức tỉnh táo lại, không khỏi nhíu mày một cái.
Bởi vì nguyên nhân cha mẹ đối với lịch sử điên cuồng yêu thích, thời