pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp

Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp

Tác giả: Diệp Chi Linh

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341143

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1143 lượt.

ừng để bạn gái bị đói. Nguyên liệu mẹ đã bảo cô Ngô chuẩn bị xong rồi, con phụ trách xào nấu”.
“…”.
“Sao, không chịu à? Chẳng phải lúc nào cũng tự khoe tài nghệ còn hơn cả đầu bếp khách sạn năm sao sao? Còn không mau trổ tài”.
Ôn Bình bất lực nhún vai, “Dạ dạ dạ, con đi đây”.
Kỳ Quyên vội nói: “Để em giúp anh, anh vừa xuống máy bay…”.
Bà Ôn vội kéo cô lại, “Giúp cái gì mà giúp, thức ăn đã rửa sạch thái sẵn rồi, một mình nó làm được”.
Ôn Bình mỉm cười bước lại nhẹ nhàng nắm tay Kỳ Quyên, khẽ nói: “Không sao đâu, anh ngồi trên máy bay ngủ đủ rồi, em nói chuyện với mẹ đi”.
Kỳ Quyên gật đầu: “Vậy được, nếu bận quá thì gọi em nhé”.
“Anh biết rồi”, Ôn Bình quay người đi vào bếp.
Lúc ấy bà Ôn mới mỉm cười nói: “Tiểu Quyên có muốn uống cà phê không?”.
“Dạ, không cần ạ”.
“Đừng khách sáo, đến đây thì cứ tự nhiên như ở nhà”. Bà Ôn còn thân thiết hơn lần trước, nhìn Kỳ Quyên với ánh mắt như nhìn con dâu, “Năm ấy cô muốn sinh một đứa con gái, tên đã nghĩ sẵn rồi, gọi là Ôn Bình. Bình trong “bình quả” (quả táo), không ngờ lại sinh ra con trai”.
Thì ra nguồn gốc cái tên Ôn Bình là như vậy, quả táo của nhà họ Ôn. Kỳ Quyên nghĩ cũng cảm thấy thú vị.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cửa mở, người đàn ông bước vào mang theo một luồng khí lạnh.
Anh ta mặc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén lướt qua phòng khách, sau đó quay đi thay giày, treo áo khoác lên mắc áo bên cạnh rồi mới đi vào phòng khách.
Bà Ôn vội vàng nói: “Thế Kiệt, lại đây làm quen một chút, đây là bạn gái của em trai con, Kỳ Quyên”. Sau đó lại giới thiệu với Kỳ Quyên, “Đây là con trai lớn của bác, Ôn Thế Kiệt, rất ít người trong giới biết tên tiếng Trung của nó, đều gọi nó là Derek”.
“…”.
“…”.
Hai người nhìn nhau, bỗng chốc không biết nói gì.
Một lúc sau, Kỳ Quyên gượng gạo đứng dậy, đưa tay ra, lịch sự mỉm cười nói: “Chào anh”.
Ôn Thế Kiệt cũng đưa tay, khẽ bắt tay Kỳ Quyên, “Chào em”.
Sau khi rụt tay lại, anh ta liền quay người đi vào bếp, “Con vào bếp phụ giúp, hai người nói chuyện đi”.
Anh ta đi càng tốt, nếu không trời lạnh thế này mà ngồi ở đó, chẳng khác nào điều hòa sống.
Bảy giờ tối, cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm, bữa ăn vô cùng thịnh soạn. Tài nấu nướng của Ôn Bình quả nhiên không phải là nói khoác, mỗi món ăn đều hoàn hảo về màu sắc, hương vị.
Bốn người ngồi quanh bàn ăn, trông rất giống “người một nhà”.
Kỳ Quyên giơ đũa gắp một miếng sườn, vừa hay Ôn Thế Kiệt cũng gắp miếng sườn ấy. Hai người cùng lúc thu đũa lại, không khí bỗng chốc có chút khó xử.
Ôn Bình mỉm cười, cầm đũa gắp miếng sườn ấy vào bát Kỳ Quyên và nói: “Anh, anh béo quá rồi ăn ít thịt thôi. Miếng này cho cô ấy ăn, cô ấy gầy tới mức chỉ còn xương thôi”.
Kỳ Quyên: “…”.
Ôn Thế Kiệt: “…”.
Ôn Bình kẹp ở giữa giữ không khí thân thiện nhưng lời anh nói lại khiến hai người đều muốn đánh anh.
Bữa cơm kết thúc trong không khí kỳ lạ như thế. Không còn sớm nữa, Kỳ Quyên liền nói mình phải về.
Dĩ nhiên Ôn Bình lái xe đưa cô về.
Ôn Bình vào nhà xe lấy xe, Kỳ Quyên đứng đợi ở cửa. Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Cô Kỳ, có thể nói chuyện một lúc được không?”.
Kỳ Quyên quay lại, bắt gặp ánh mắt của Ôn Thế Kiệt, “Anh Ôn tìm tôi có chuyện gì?”.
“Tôi đã từng ngăn cấm em trai tôi đến với cô nhưng nó không nghe, còn bảo tôi đừng can thiệp vào chuyện riêng của nó”.
Kỳ Quyên gật đầu, “Anh ấy nói không sai, quả thực anh không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm riêng tư của anh ấy”.
Ôn Thế Kiệt im lặng một lúc mới khẽ nói: “Nếu nó đã lựa chọn đến với cô, tôi hy vọng sau này giữa chúng ta, cho dù là việc công hay việc riêng đều cố gắng đừng để nảy sinh mâu thuẫn, khiến nó khó xử”.
Mặc dù Ôn Thế Kiệt trông có vẻ rất lạnh lùng nhưng lại là một người anh trai tốt quan tâm tới em trai. Kỳ Quyên mỉm cười và nói: “Vâng, vì Ôn Bình, tôi sẽ cố gắng tránh”.
“Thế là tốt nhất”.
Ôn Thế Kiệt quay người vào nhà, đi đến cửa lại quay lại nói: “Ngoài ra, cô có thể gọi tôi là anh trai giống như Ôn Bình”.
Kỳ Quyên sững người, rõ ràng lúc nãy cô gọi anh là anh Ôn khiến anh cảm thấy không vui, cuối cùng không kìm được nhắc nhở.
Xem ra đây cũng là anh chàng mặt lạnh nhưng mềm lòng, Kỳ Quyên mỉm cười nói: “Em biết rồi anh ạ”.
Ôn Thế Kiệt nghiêm túc gật đầu rồi mới vào nhà.
Ôn Bình không đưa Kỳ Quyên về thẳng nhà mà lái xe đến một chỗ khác.
Kỳ Quyên băn khoăn hỏi: “Muộn thế này rồi còn định đi đâu?”.
Ôn Bình làm ra vẻ bí mật: “Đến rồi sẽ biết”.
Mười phút sau, xe dừng lại trước một nhà kính, Ôn Bình đi lên mở khóa, dắt tay Kỳ Quyên bước vào.
Tách một tiếng, đèn bật sáng, bỗng chốc Kỳ Quyên đứng ngây tại chỗ.
Trong phòng bày đầy hoa tươi, màu trắng, màu hồng, màu đỏ, màu vàng, các loại hoa rực rỡ với đủ loại màu sắc được bày sát nhau, xung quanh còn có đèn màu, trông rất rực rỡ.
Kỳ Quyên hoàn toàn không biết phải nói gì.
“Nhà kính này là nơi bố anh thích nhất khi còn sống. Trước đây ông đã trồng rất nhiều loài hoa ở đây. Sau khi ông mất, nơi nà