Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Món Ăn Riêng Của Bạn Gái

Món Ăn Riêng Của Bạn Gái

Tác giả: Tạp Nhi

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1341747

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1747 lượt.

ông kịp.”
Đối với lời nói của em trai, hắn chỉ có thể cười trừ.
“Bây giờ ta chỉ hy vọng, cuộc hẹn ngày mai với tiểu thư Tâm Vũ có thể làm ta động tâm và thấy hứng thú với sự tình.”
“Hy vọng có thể như anh mong muốn.” Việt Sâm nói.
Đúng vậy.
Hy vọng có thể được như mong muốn của hắn, nghe được chuyện hắn trông đợi.

Công ty được cứu rồi.
Chấm dứt cuộc nói chuyện với Cổ Việt Đàn, Tâm Vũ không thể không hét lên : “Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời rồi.”
Nàng nhất định phải báo cho Tĩnh Thư, nó nhất định sẽ giống nàng, vui mừng như điên mà nhảy cẫng lên.
Vân Tâm Vũ khó nén nổi vui mừng cầm điện thoại gọi cho em gái.
“Không, trong điện thoại nhất định không thể nói rõ được.”
Văn Tâm Vũ cầm lấy túi xách phi như bay ra khỏi phòng, chạy ngay về nhà.
Về đến nhà bỏ giầy cao gót ra, miệng thì không ngừng gọi to.
“Tĩnh Thư, Tĩnh Thư, em ở đâu vậy ?”
Tĩnh Thư ở trong bếp ló mặt ra, “Tâm Vũ có chuyện gì vậy ? Sao chị lại về vào giờ này?”
Tâm Vũ đi vào phòng khách nói, “Chị có tin tốt muồn báo cho em.”
“Tin tốt?” Tĩnh Thư ngạc nhiên nhìn Tâm Vũ, tay cầm muôi đi ra khỏi nhà bếp. “ Là tin gì mà không thể nói được trong điện thoại mà phải chạy về nhà vậy?”
Tâm Vũ nhìn em gái đi ra từ nhà bếp rồi hỏi, “Em lại định làm điểm tâm à?”
Văn Tĩnh Thư cúi đầu cười nói. “Đã lâu em không làm bánh, nay chỉ muốn thay đổi khẩu vị thôi.”
“Được, được, bất kể hôm nay em làm gì chị đều sẽ ăn hết.” Tâm Vũ cười toe toé nói.
Tĩnh Thư nhìn Tâm Vũ nói: “Nhìn chị mở cờ trong bụng, rốt cuộc có tin tức tốt gì?”
“Công ty đã có nhà đầu tư rồi, còn là người lợi hại phi thường.” Hai mắt Tâm Vũ ánh lên tia sáng rực rỡ.
“Nhà đầu tư vô cùng lợi hại ?”
“Hắn – Cổ Việt Đàn của tập đoàn Cự Phong.” Văn Tâm Vũ vui mừng lại một lần nữa thông báo.
“Cổ Việt Đàn của Tập đoàn Cự Phong? Hắn là ai vậy?” Tĩnh Thư hỏi.
Không thể trách Tĩnh Thư, thế giới của Tĩnh Thư là ở trong nhà bếp, khó trách không biết chuyện trên thương trường.
“Cổ Việt Đàn hắn rất có con mắt tinh đời. Chỉ cần công ty nào bị hắn nhìn trúng, hắn tài trợ hoặc thu mua công ty đó thì công ty đó nhất định sẽ làm ăn phát đạt. Hoa Đạt của chúng ta bị hắn nhìn trúng rồi.”
Tâm Vũ nói ngắn gọn cho Tĩnh Thư biết về hắn, nhưng nhìn biểu hiện không biết gì hết của em gái, nàng lại có chút nhụt chí.
“Tĩnh Thư, ngày mai hắn sẽ đến nhà ta bàn chuyện làm ăn.”
Tĩnh Thư có chút sợ hãi trong lòng. Sao Tâm Vũ lại mời hắn đến nhà?
“Chị mời hắn đến nhà?”
“Hắn muốn tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện, nên chị mời hắn đến nhà, với lại em cũng là chủ của công ty, em cũng cần phải biết.”
Tĩnh Thư vô tâm “Ồ” lên một tiếng.
Tâm Vũ liếc nhìn em gái một cái. Tĩnh Thư này, ngoài chuyện nhà bếp ra, nàng thật chẳng quan tâm đến vấn đề gì.
Tĩnh Thư đối với nhà bếp cực kỳ hứng thú, nàng không muốn làm nữ cưòng nhân gì, chỉ muốn ở trong nhà bếp nghiên cứu đồ ăn mà thôi.
Tâm Vũ vụng trộm liếc nhìn em gái một cái.
“Cổ Việt Đàn có thể ở lại nhà mình dùng cơm.”
“Muốn ở lại nhà ăn cơm?” Trong giọng nói của nàng có lẫn chút vui sướng.
“Em có vẻ rất vui thì phải?”
“Đương nhiên rồi, đã lâu nhà mình không có khách, em nhất định sẽ làm những món thật ngon để đãi khách mới được.”
Tâm Vũ cười khổ, đối với việc công ty thì nói cả nửa ngày, Tĩnh Thư vẫn hoàn toàn mù tịt, nhưng nói đến nấu ăn thì hai mắt lại sáng ngời. Nàng thật sự không hiểu nổi em gái mình. 






Văn Tĩnh Thư không ngừng nghĩ trong đầu tối nay phải chuẩn bị món gì nghênh đón khách.
Đối với hết thảy sự tình thỏa đáng của công ty, nàng hoàn toàn không hiểu, nhưng là nàng có thể đóng góp sức lực ở buổi tiệc đãi khách.
Văn Tĩnh Thư vẻ mặt ngưng trọng ngồi xếp bằng ở trên tấm thảm phòng khách, lật xem sách dạy nấu ăn, hy vọng có thể tìm thấy món ngon để đãi khách.
Văn Tâm Vũ ra khỏi phòng, kinh ngạc bắt gặp Văn Tĩnh Thư đang cầm quyển sách dạy nấu ăn thật dày, nhăn mày suy ngẫm, còn có một quyển sách dạy nấu ăn rất nặng để ở bên cạnh nữa, không khỏi hơi có chút run sợ.
Đoán được tâm ý của nàng, Văn Tâm Vũ lập tức khẽ mỉm cười.
Văn Tâm Vũ vỗ nhẹ bả vai Văn Tĩnh Thư, “Không cần để cho mình chịu nhiều áp lực.”
Văn Tĩnh Thư biết Văn Tâm Vũ yêu thương nàng, nhưng là nàng không thể không có lương tâm mà không đếm xỉa đến.
Nàng áy náy cúi đầu, “Áp lực của em chẳng qua chỉ là nấu một chút cơm, mà chị thì, em chỉ có thể đứng một bên nhìn chị lo lắng cho nhà máy mà không làm được gì.”
Tĩnh Thư quả thực lặng lẽ lo lắng cho nàng.
Văn Tâm Vũ cảm thấy thực vui mừng mà mỉm cười, ghi nhớ kỹ tấm lòng. “Tỷ muội là nhất thể, mặc kệ em có thể giúp đỡ nhân viên nhà máy được hay không nhân viên, chị sẽ…”
“Tâm Vũ……” hai tròng mắt Văn Tĩnh Thư nháy mắt bị phủ kín một tầng sương.
Nhìn hốc mắt ngập nước của Văn Tĩnh Thư, Văn Tâm Vũ không nhịn được, một tay kéo nàng vào trong lòng.
“Mặc kệ nhà máy có thể tiếp tục kinh doanh hay không, em thủy chung là em gái


Polaroid