80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:40 22/12/2015

Lượt xem: 134431

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/431 lượt.

cô Triệu bật cười, như nhìn thấu tâm can cô, nên cố ý hỏi tiếp: “Cháu thích bạn trai như thế nào?”
“Không có, cháu chưa thích ai.” Tần Hoan chợt ngây ra, vội vàng giải chích đầu lắc liên hồi.
Hành động trẻ con của cô lọt vào mắt cô Triệu, càng khiến cô tức cười, nhưng cô không trêu đùa Tần Hoan nữa.
Bữa tối Cố Phi Trần không xuống nhà ăn cơm, cô Triệu thấy Tần Hoan rảnh rỗi nên định nhờ cô mang giúp cơm lên cho anh. Nhưng cô nghĩ một chút rồi tở ý từ chối. Sau khi ăn qua loa vài miếng, cô liền về thẳng phòng mình, không hề ló mặt ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo đó, hễ cứ nơi nào Cố Phi Trần xuất hiện, cô đều tránh mặt.
Thực ra cô biết, anh sau khi uống thuốc và nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể đã phục hồi được bảy, tám phần, lại quay về thói quen đi sớm về muộn, bận tới mức không còn nhìn thấy bóng dáng.
Nhưng những điều này đều là nghe cô Triệu nói lại.
Thực ra căn nhà này to như vậy, nếu thực lòng muốn trốn tránh người nào đó là việc dễ như trở bàn tay.
“Cậu đang làm trong gì vậy?” Mười giờ tối, Trần Trạch Như cười hi hi trên màn hình vi tính hỏi.
“Mình chỉ là không muốn nhìn thấy anh ta.” Tần Hoan chống khuỷu tay lên bàn, mệt mỏi ôm lấy đầu, trong lòng không khỏi tức tối. Cô có chỗ nào không phải? Đã có lòng tốt mang nước cho anh, ngược lại bị đối xử như thể phạm phải tội lỗi tày trời, anh trở mặt nhanh như cắt, chẳng có chút tình cảm nào. Nên giờ cô thấy ghét anh, không muốn nhìn bộ mặt đẹp trai đáng ghét đó, cũng không muốn nghe giọng nói lạnh lùng đáng ghét đó.
“Như à, cậu thấy mình có xinh không?” Im lặng hồi lâu, Tần Hoan chợt buột miệng hỏi.
Trạch Như ở bên kia màn hình gật gật đầu: “Cậu là mỹ nhân, đã được công nhận.”
“Đàn ông chẳng phải đều thích mỹ nữ hay sao...” Tần Hoan khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi đập tay một phát vào bàn, khiến cô bạn đang cách xa nghìn dặm cũng phải giật mình.
“Sao thế?”
“Tớ quyết định, ngày mai sẽ đi hẹn họ.” Tần Hoan vênh vênh khuôn mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, rõ ràng là đang giận dỗi, “Cái gã họ Cố thì có gì ghê gớm, tớ chẳng thèm!”
Trần Trạch Như khẽ thở dài một tiếng, ngáp một cái, chảy cả nước mắt nói: “Được rồi, chúc cậu mã đáo thành công, tớ buồn ngủ chết mất, hôm khác mình nói chuyện tiếp nhé, bye bye.”
“Bye bye!”
Tắt máy tính, Tần Hoan quả là nói được làm được, cùng với ý tưởng vừa bộc phát, cô liền mở danh bạ điện thoại trong máy di động.
Thực ra các bạn trai thích Tần Hoan nhiều không đếm xuể, ở trường cách vài ngày cô lại nhận được hoa hay thư tình của anh chàng nào đó. Cô học ở trường Nhân văn thuộc tốp đầu trong nước, nam sinh của trường cả trăm năm nay đều được ca ngợi bởi sự lãng mạn đa tình, phương thức theo đuổi bạn gái của họ nhiều không kể xiết, hơn nữa tặng hoa cũng thường xuyên thay đổi kiểu dáng, mẫu mã.
Đã từng có một mùa đông, ngoài trời tuyết rơi dày, nửa đêm cô phải thò đầu ra ngoài vì có người gọi từ phía dưới, kết quả chỉ nhìn thấy một vòng ánh nến giữa tuyết giá, làm thành hình trái tim, một cậu sinh viên cao lớn đứng giữa vòng ánh nến, không màng tới ánh mắt của mọi người xung quanh, say sưa nghiêm túc đọc cho cô nghe một bài thơ.
Đó là bài thơ cô yêu thích nhất trong chùm thơ của Puskin.
Trong ánh nến lờ mờ đêm đó, cô đứng trên gác cách cũng khá xa, căn bản không nhận ra người đối diện, nhưng đối phương đã biết rõ mười mươi sở thích của cô.
Nhưng hành động tỏ tình hiểu này vốn đã trở nên vô cùng quen thuộc trong ngôi trường đại học đầy chất văn chương này. Lúc đó có người khen ngơi, có người huýt sao, còn có người vỗ tay, nhưng đợi đến khi người trong cuộc tỏ tình xong, mọi người lại nhanh chóng tản ra, nhiều lắm là bàn luận thêm nửa tiếng, rồi lại tắt đèn đi ngủ.
Những việc kiểu như vậy xẩy ra với Tần Hoan cũng nhiều, nên cô và các bạn cùng phòng cũng không mấy quan tâm. Cho tới hai tuần sau đó, trong một kỳ thi môn tự chọn, cậu nam sinh đó mới lại xuất hiện trước mặt Tần Hoan.
Là kỳ thi không được giở sách, trong tiết học cuối cùng khoanh trọng điểm ôn tập, Tần Hoan lại đến muộn, nên chỉ kịp chép đoạn sau, mấy câu hỏi sau cùng của đề thi lại đúng vào phần cô chưa khoanh kịp, đành mượn của bạn cùng bàn để chép.
Cậu nam sinh đó đưa bài thi của mình về phía cô, dừng lại ở một vị trí phù hợp nhất, vừa để cô có thể chép được, lại vừa không quá khiến mọi người chú ý.
Hoàn toàn nhờ vào cậu ta, Tần Hoan mới nộp bài thi đúng giờ, nếu không cũng chẳng đạt điểm trung bình, học phần này coi như uổng công. Sau khi thi cô tỏ ý cảm ơn đối phương, cậu nam sinh chỉ cười cười bảo: “Puskin cũng là nhà thơ mình yêu thích.”
Cô ngây ra, nghĩ ngợi trong giây lát rồi chợt hiểu. Khả năng nhận ra người quen của cô không tốt lắm, nhưng khả năng nhận biết âm thanh lại vô cùng nhậy cảm. Giọng nói này, đã từng đọc rất rõ ràng bài thơ tình trong ánh nến giữa một đêm tuyết rơi.
Cậu nam sinh quan sát sắc mặt cô, biết cô đã nhận ra, cũng nhìn thấy được vẻ cảm kích của cô, liền nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đi cùng cô từ phòng thi tới nhà ăn sinh viên, nói chuyện suốt dọc đường, cuối cùng đã trao đ