
Tác giả: Đầu Ngã Mộc Qua
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341952
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1952 lượt.
Kết Trung Quốc.
Không lâu sau, một người đàn ông Trung Quốc đi ra, mẹ và bọn họ ngồi phòng khách nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung, anh nhàm chán nhìn xung quanh.
“Mới có bảy tuổi hả? Nó biết tiếng Trung không?” Người đàn ông hỏi.
“Biết, nhưng mà nói tiếng Anh rất tốt.” Mẹ nói.
“Có bệnh tật gì không? Sinh hoạt có cần chú ý gì đặc biệt không?” Người đàn bà hỏi.
“Không, cơ thể nó khỏe lắm. Tính cách cũng rất cởi mở, tin tôi đi, nó là một đứa bé ngoan.” Mẹ nói.
“Chúng tôi đương nhiên tin con của Đường phu nhân sẽ rất ưu tú, chỉ là sợ đi theo chúng tôi sẽ thiệt thòi cho nó.”
“Không sao, anh chị đều là người có học thức, tôi tin anh chị nhất định có thể giáo dục nó tốt. Chúng ta đều là người Trung Quốc, anh chị cũng hiểu là tôi bất đắc dĩ lắm, nếu không...... Tôi sẽ không bỏ nó, nhẫn tâm như vậy......”
“Phu nhân, chúng tôi có thể hiểu được nổi khổ của bà, chỉ là đứa nhỏ này...... Ngộ nhỡ nó......”
“Hãy để nó, để nó hận tôi đi.”
Lúc ấy, anh không rõ bọn họ đang nói cái gì. Ở một nơi xa lạ, trong lòng lại lo lắng không yên, anh vẫn luôn đưa mắt chú ý mọi động tác của mẹ. Sau đó, nổi lo lắng của anh biến thành sự thật. Mẹ và đôi vợ chồng kia cùng đi ra ngoài, anh muốn đi theo, lại phát hiện cửa đã bị khóa trái. Anh giống như thằng điên, dùng răng cắn dùng chân đạp, mặt gỗ bị cào thành nhiều vết sâu, miệng ra sức gọi: “Mẹ, mẹ không được bỏ lại con! Mẹ!”
Tiếng khóc xé lòng của anh rốt cuộc cũng gọi mẹ lại được, anh rõ ràng nghe được tiếng bước chân của bà đi đến cửa, đầy mong đợi chờ bà mở cửa cho anh, cuối cùng chỉ chờ được một câu đầy áy náy. Bà nói: “Nhất Đường, con ơi, mẹ yêu con.”
Bà thậm chí còn không bố thí cho anh một cái ôm liền vĩnh viễn biến khỏi cuộc sống của anh. Từ đó về sau, đối với loại tình cảm không xác định, cảm giác sợ hãi có thể mất đi bất cứ lúc nào, không tự tin thậm chí là cả phức cảm tự ti, cắm rễ thật sâu trong lòng anh.
“Cô vẫn thích tôi chứ?” Anh hỏi.
Người trong ngực muốn ló đầu ra, sau khi giãy giụa không có kết quả, mới rầu rĩ nói một tiếng: “Thích.”
“Cô sẽ không bất thình lình không cần tôi nữa chứ?” Anh lại hỏi.
“Trừ khi anh chán tôi, tôi sẽ trở về Trung Quốc.” Cô nói.
Anh cười khổ nói: “Cô đang uy hiếp tôi sao. Không bằng cô trực tiếp nói, nếu tôi không thích cô, cô sẽ không sống nữa.”
“Mẹ nói, mạng của tôi là do bà cho, bà chưa cho phép, ai cũng không thể lấy đi, ngay cả tôi cũng không thể.” Cô nói xong, hai vai run run, thanh âm rầu rĩ rơi thẳng vào ngực anh.
Mẹ. Anh nghiền ngẫm từ này, rất muốn biết người mẹ trong miệng cô vĩ đại đến cỡ nào, nhưng bà đã chết. Vậy anh không phải có thể từ con gái của bà nhớ được chút hồi ức đẹp đẽ về mẹ ư? Cô nhóc này, người con gái này, người đàn bà này, có thể yêu thương anh để anh lấy lại niềm tin hay không?
“Cô thật sự sẽ không muốn tôi, hoặc là đột nhiên rời xa tôi chứ?” Anh muốn ở nơi này có được lời cam đoan của cô.
“Sẽ không!” Cô không thể nhìn mắt anh, nên sợ anh không tin, tình thế cấp bách đanh giơ một bàn tay lên làm động tác thề.
Anh nhìn lòng bàn tay trơn bóng của cô, người ta nói đường vân tay đặc biệt trơn nhẵn kia đại biểu cho tình yêu, kéo dài từ gốc đến ngón giữa. Anh cầm tay cô, dùng môi hôn một cái.
“Nhưng mà......”
“Nhưng mà cái gì?”
Tâm vừa thả lỏng, bởi vì một câu muốn nói lại thôi của cô mà căng thẳng lần nữa. Anh kéo cô ra khỏi ngực, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.
“Nhưng mà, anh sẽ theo tôi lên giường cả đời chứ?” Cô nghiêm túc hỏi.
Cố ý xem nhẹ hai chữ “Lên giường”, anh cân nhắc một chút rồi nói: “Cho tôi chút thời gian được không? Cô có thể về Trung Quốc bất cứ lúc nào, cho nên, hãy cho tôi một chút thời gian, dù sao điều cô muốn chính là cả đời.”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Cô đột nhiên hỏi.
Anh nghĩ cô muốn cười nhạo anh, nên mất tự nhiên đáp: “Hai lăm.”
“Hai lăm,” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chặp rồi nói, “Nếu anh có thể sống đến một trăm tuổi, vậy thời gian còn lại bảy lăm năm, khi đó tôi mới chín ba tuổi.” Nói đến đây, cô như đang hạ quyết tâm, dùng sức gật đầu nói: “Được, tôi quyết định cho anh thời gian suy nghĩ là bảy lăm năm.”
“Cũng không cần...... Lâu như vậy.” Anh sợ hãi than. Lời này của cô nghe thế nào cũng giống một câu tỏ tình ngọt ngào vậy, nhưng mà lấy sự hiểu biết của anh đối với cô, cô tuyệt đối không phải đang tỏ tình. Nhưng mà, anh thấy rất vui vẻ.
“Cần mà, nói không chừng sẽ có một ngày anh chán tôi, thật đó.” Cô nhấn mạnh.
“Vì sao? Cô có khuyết điểm gì mà tôi chưa thấy hả?” Anh làm bộ nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, đặc biệt là bộ phận có lồi có lõm kia.
“Cái đó...... Dù sao...... Tôi cũng nên lo lắng.” Cô ấp úng, cố gắng đè nén ác cảm tội lỗi xuống. Cô vẫn không có biện pháp nói bí mật của mình cho người quan trọng nhất với cô, đối với thống khổ và nhục nhã cô chỉ có thể chết lặng. Nhưng với người trước mặt, cô muốn duy trì tôn nghiêm cơ bản nhất.
Không hỏi nữa, anh mềm mỏng nói: “Về nhà thôi.”
Cô cười, nắm tay anh. Hai người cùng bước đi, lại đi hai hướng ngược nhau. Anh túm cô đi cùng hư