Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đầu Ngã Mộc Qua

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341960

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1960 lượt.

ớng với mình, nói: “Về sau nhà của tôi chính là nhà của em.”
“Ừ,” Cô gật đầu, bỗng nhiên xoay người lại nói, “Em phải đi lấy hành lý.”
Anh lại kéo cô lần nữa nói: “Những thứ đó, có cho người ta cũng không thèm. Cần cái gì tôi mua cho em.”
“Mẹ nói không thể lừa tiền của đàn ông.”
“Em biết lừa tiền sao? Em thực sự biết lừa là gì sao!”
“Được rồi, đồng ý là không biết. Đúng rồi, anh thực sự đã hai lăm tuổi hả?”
“Đúng vậy, có sao không?”
“Em nghĩ anh nhiều nhất cũng chỉ hai mươi, không ngờ anh lại bằng tuổi chú em.”
“Đó là do tôi chăm sóc tốt. Em sẽ không gọi tôi bằng chú đấy chứ.”
“Căn cứ theo tập tục của chúng ta, thì nên gọi như vậy.”
“Em dám gọi thử xem!”
“Chú......”
“Không được gọi!”
“A......”






Căn phòng phát ra ánh sáng lập lòe khiến người ta sợ hãi, vách tường dán giấy màu đỏ thắm, trên ghế sô pha mềm mại, anh ôm cô. Thỉnh thoảng thì vuốt tóc cô, đôi khi lại hôn lên khóe miệng cô, như là phát hiện ra món đồ chơi mới lạ, không dứt ra được.
“Em thích tôi sao?” Anh đã hỏi đến lần thứ năm.
“Ừ.” Cô kiên nhẫn gật đầu.
“Ừ là có ý gì, rốt cuộc có thích hay không?”
“Thích.”
Anh nhăn mày, nhìn cánh tay cô đang giơ lên cao, hai chân nhón nhón.
“Em thích anh, nhiều như đầu ngón chân của anh vậy!” Cô lại bổ sung nói.
Anh bỗng chốc đứng lên, ôm mặt cô nói: “Nhỏ xấu xa, em nghĩ rằng tôi chưa từng đọc qua đồng thoại hả?”
Mặt cô bị bóp phồng thành bánh quả hồng, ngạc nhiên nói: “Anh cũng xem qua sao!”
Anh dùng lòng bàn tay xoa nắn mặt cô, tiếp tục câu đồng thoại, anh nói: “Tôi thích em, vượt qua sông nhỏ, ở dãy núi rất xa bên kia. Tôi thích em, từ nơi này mãi cho đến mặt trăng, lại vòng về.”
Nói xong mới có phản ứng lại, không ngờ anh lại bị cô nhóc kia lừa nói ra nhiều lời đường mật như vậy.
Cô nghe xong, cúi đầu cười trộm, cười xong mới nói với anh: “Em yêu anh, từ nơi này mãi cho đến mặt trời, cũng vòng một vòng nhưng không trở lại.”
Nụ cười của anh cứng lại trên mặt, có chút hung dữ. “Không được nói với tôi ba chữ này!” Anh bỗng nhiên quát.
Cô hoảng sợ, ấp a ấp úng hỏi: “Ba chữ nào?” Cô chỉ dựa theo đồng thoại mẹ kể.
“Chính là......” Anh bị nghẹn. Không muốn cho người khác nói, chẳng lẽ mình còn muốn lặp lại sao? Hơn nữa người bình thường sẽ hiểu anh đang nói đến ba chữ gì. “Em không nên biết rồi mà còn cố hỏi.” Anh nói.
“Em thật sự không biết.” Cô giải thích.
“Em yêu anh em yêu anh em yêu anh! Chính là ba chữ này!”
Rống thật to, anh quả thật muốn tìm cây cột đâm đầu vô cho rồi. Vì sao cô nhóc này rõ ràng rất ngốc, nhưng anh lại không có cách nào nắm bắt cô được, vẫn luôn thất thủ trước nước cờ của cô.
“Em biết rồi, em không nói là được chứ gì.” Cô cam đoan.
Nhìn dáng vẻ thật sự nghiêm túc của cô, anh lại càng có vẻ là đang cố tình gây sự. Anh vuốt vuốt tóc cô hỏi: “Sao em không hỏi vì cái gì tôi không cho em nói?”
“A? Vì sao?”
“Bởi vì......” Anh hơi mệt mỏi nói, “Không có gì, chỉ là ghét ba chữ này.”
“A, em không thương anh.”
“Em nói cái gì!”
Anh lại ôm mặt cô lần nữa. Cô còn dám nói không thương anh!
“Em, em, em, em nói không thương có nghĩa là em...... Chính là nghĩa của ba chữ kia.”
“Hừ.” Anh dùng lực cụng vào trán cô một cái rồi mới buông tay ra.
Nước mắt cô cũng chảy ra, hai má và cái trán đều đau. Người đàn ông này thật là sinh vật khó hiểu. Lúc trước thì lãnh đạm với cô, hiện tại lại đặc biệt nhiệt tình. Nhưng mà thi thoảng rất thích dùng vũ lực, còn ghét nghe cô nói “Em yêu anh.”
“Em phải đi làm.” Sau khi sinh vật khó hiểu kia giày vò cô xong, cởi đến khi trần như nhộng, liền đứng trước mặt cô vừa lắc vừa nói, “Em ngoan ngoãn ở nhà đợi, đâu cũng không được đi. Tôi sẽ giúp em xin thôi việc ở câu lạc bộ.”
Trong mắt cô đều là đường cong khỏe đẹp của cơ thể anh, tròng mắt đưa lên đưa xuống theo thân thể anh.
“Nghe chưa?” Anh cốc đầu cô một cái.
“Sao?” Cô giương mắt nhìn anh, hiển nhiên là không nghe thấy.
“Tôi nói về sau em không cần phải ra ngoài làm việc nữa.” Anh lặp lại.
“Không làm việc? Không làm việc sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không có cơm ăn đâu.”
“Tôi nuôi em! Tóm lại trước khi lấy được thẻ xanh, em không được chạy lung tung.”
Anh thay quần áo xong, mặc trên người là một cái áo khoác sợi thô, phía dưới là cái quần da rất thịnh hành thời đó. Anh là người mặc màu đen hợp nhất mà cô từng gặp.
Chống lại ánh mắt khen ngợi của cô, anh duỗi tay ôm cô vào lòng hôn một cái rồi nói: “Buổi tối về mới từ từ yêu em.”
Ném cho cô một cái hôn gió, nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh cười đóng cửa lại.
Cầu thang tròn dưới chân kéo ra đường cong xinh đẹp, Anh đứng ở trước cửa nhà mình, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, không muốn bước đi.
Hôm nay, chính là ngày anh cho phép một người đàn bà tiến vào cuộc sống của anh. Anh bị hạnh phúc xa lạ bóp nghẹt đau đớn, ở trước mặt cô cố biểu hiện sự thoải mái, nhưng vẫn không che giấu được bất an. Đây là yêu, đây là yêu, anh vẫn nhắc nhở mình như vậy. A