
Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341602
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1602 lượt.
nghỉ cũng đừng ở nhà, trước tiên đi đến nơi thực tập.”
Thượng Tâm không nhìn đã nhận rồi, nghĩ thầm đi thực tập cũng tốt, ở nhà lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, còn không bằng làm việc khác đừng suy nghĩ mãi về việc này nữa. Cô nhếch miệng, đặt chén nước xuống, nói lại với người nhà, “Ông nội, bà nội, ba, mẹ, còn có anh trai, thật ra con cùng với Thiệu Phi Phàm, chúng con…”
“Tâm Tâm, bất kể các cháu như thế nào, thì cháu vẫn là con cháu nhà họ Thượng, nơi này vĩnh viễn là nhà của cháu.” Bà nội Thượng đã sớm đau lòng cháu gái, vừa nghe thấy cô nói vậy, liền nước mắt lưng tròng ôm lấy cô.
Vành mắt của Thượng Tâm cũng đỏ, ôm lấy bà nội khóc.
Ông nội nhìn thấy thì thở dài, nhưng cũng không nói gì. Thực ra trong chuyện này, bọn họ cũng có trách nhiệm, từ nhỏ đến lớn đều không để cho Thượng Tâm tiếp xúc với xã hội, để cho cô nghĩ rằng toàn bộ thế giới này đều là người tốt, căn bản không phân biệt được thị phi, không biết cách giải quyết nguy cơ như thế nào. Cho nên, sau khi Thiệu Phi Phàm nói rõ với ông nội Thượng, ông vô cùng đồng ý, muốn để cho Thượng Tâm tự trưởng thành. Ba mẹ có yêu cô, có cưng chiều cô thế nào đi chăng nữa, cũng không thể bồi cô đến hết đời, có lẽ, để cho cô trưởng thành mới là sự sủng ái tốt nhất đối với cô.
…
Ngày thực tập đầu tiên của Thượng Tâm, do Thượng Phẩm tự mình đưa cô đi. Từ nhà đi ra ngoài rồi bước lên xe, Thượng Phẩm có chút muốn nói lại thôi, muốn hỏi Thượng Tâm, nhưng suy nghĩ một lát lại không mở miệng hỏi. Nhưng chờ đến khi xe của Thượng Phẩm dừng trước đơn vị làm việc của Thiệu Phi Phàm, Thượng Tâm liền kinh hãi trợn to mắt, “Anh, anh đưa em tới đây làm gì?”
“Thực tập.”
Thượng Tâm vừa nghe thấy vậy liền lật giở lại xem tờ giấy giới thiệu, địa điểm thực tập viết trên đó là: Đại đội II Đội hình cảnh. “Anh, em không thực tập, em muốn về nhà.”
“Hình như không kịp rồi.” Thượng Phẩm bình tĩnh nói, quay mặt nhìn ra cửa kính. Thượng Tâm từng chút từng chút quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh trai, người đàn ông mà cô vô cùng quen thuộc đang đứng đó cười vui vẻ với cô.
Thực tập cho tới trưa, Thượng Tâm luôn ở trong trạng thái thấp thỏm bất an, nhưng may là cô chỉ gặp mặt Thiệu Phi Phàm một lần vào lúc sáng, sau đó Thiệu Phi Phàm bị gọi lên tầng để họp, không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Anh gầy đi, gương mặt hõm lại, chưa cạo râu. Nhưng hình như anh ấy càng trở nên đẹp trai hơn, đàn ông mà, ngay cả thời điểm suy sút vẫn có sức quyến rũ. Thượng Tâm mải suy nghĩ, Hạ Bình là người phụ trách hướng dẫn gọi cô ba lần mà cô vẫn không nghe thấy.
Hạ Bình cảm thấy thật nhức đầu, củ khoai lang phỏng tay này, anh ta muốn ném đi cũng không ném được. Rõ ràng là chị dâu nhỏ, nhưng đội trưởng Thiệu lại không nhận hướng dẫn, còn giả vờ như không quen biết Thượng Tâm. Ai! Suốt ngày hành hạ người ta. Hai sinh viên đại học thực tập ngồi bên cạnh Thượng Tâm thì rất kinh ngạc, nhìn hai người Hạ Bình và Thượng Tâm, mà lúc này Thượng Tâm vẫn còn đang trong trạng thái du hồn phiêu đãng.
Hạ Bình lúng túng, vô cùng đau đầu, hạ quyết tâm, vỗ mạnh một cái xuống bàn của cô.
“A!” Thượng Tâm hét lên một tiếng sợ hãi.
“Cô ấy không nói bừa, đúng là tôi đã kết hôn rồi.” Trên đỉnh đầu liền vang lên giọng nói quen thuộc, Thiệu Phi Phàm cười cười nhìn ba tiểu nha đầu, “Mọi người không ngại khi tôi ngồi ở đây chứ?”
“Không ngại, tất nhiên là không ngại, đội trưởng Thiệu mau ngồi xuống đi.” Tiểu Lưu mau chóng mang lại đây một chiếc ghế nhựa, “Đội trưởng Thiệu thật sự kết hôn rồi sao? Thật đáng tiếc, nếu như anh chưa kết hôn thì em nhất định sẽ theo đuổi anh.” Tiểu Lưu nói chuyện mà mặt không đỏ, không chút làm bộ, ngược lại chọc cho Thiệu Phi Phàm phải bật cười.
“Cô gái nhỏ thật ngay thẳng.” Anh cười nói, “Nếu như tôi ly hôn rồi thì cô có theo đuổi tôi nữa không?”
Ánh mắt của Tiểu Lưu sáng lên, “Tất nhiên là theo đuổi rồi, đàn ông tái hôn giá trị càng cao. Trải qua một lần hôn nhân thất bại, chắc chắn người đàn ông đó sẽ càng thêm thành thục, hiểu được cách quý trọng những gì mình đang có. Đội trưởng Thiệu thật sự muốn ly hôn sao?”
“Coi như là vậy đi.” Thiệu Phi Phàm trả lời cho có.
Thượng Tâm ngồi ở một bên thì không nén được tức giận, hai người chúng ta còn chưa ly hôn đâu đấy, anh liền muốn bắt đầu với cô gái khác rồi, cô hung hăng đập mạnh đôi đũa lên bàn.
Tiểu Tiêu giật mình, “Thượng Tâm, sao vậy?”
Thượng Tâm hung tợn nhìn chằm chằm Thiệu Phi Phàm, “Không sao hết, tôi ăn no rồi, các người cứ ăn từ từ.” Nói xong liền quay mông rời đi.
Tiểu Lưu thấy vậy thì choáng váng, “Ai chọc đến cô ấy vậy? Bệnh à?”
Thiệu Phi Phàm lại cười cười, sau đó cũng đặt đũa xuống, “Không có ai trêu chọc cô ấy hết, cô ấy chỉ là ghen tỵ thôi! Hai người từ từ ăn nhé, tôi cũng ăn no rồi. Hơn nữa, vợ của tôi rất đáng yêu, tôi rất thích cô ấy. Chúng tôi sẽ không ly hôn, cho nên cô gái nhỏ hãy rời sang mục tiêu khác đi. Hạ Bình và Lý Nguyên ở trong đội vẫn còn độc thân, các cô có thể thử xem một chút.” Dứt lời. li