pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341600

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1600 lượt.

hìn cô.
Kẻ ngốc kia lập tức đau lòng, nước mắt lưng tròng ôm lấy anh, “Anh trai xấu xa! Chồng à, em không thèm để ý đến anh trai nữa, ít nhất không thèm để ý đến bọn họ trong ba tháng, ai cho phép bọn họ đánh anh chứ.”
Thiệu Phi Phàm ôm vợ, cười gian một cái, “Vợ của anh vẫn là tốt nhất, luôn đau lòng vì anh.”
“Một lát nữa về nhà em liền xoa giúp anh.” Thượng Tâm ngọt ngào nói.
Mà hai người anh trai kia, chỉ vì quan tâm cô mà bị lạnh nhạt ba tháng, chỉ có thể cảm thán, cô gái Thượng Tâm này, không những ngu ngốc, mà còn là một con sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa!
Từ xưa đều nói, “Chuyện tốt biến đổi bất ngờ”, con đường tình của Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm cũng được coi là một sự “bất ngờ”, trưởng bối hai nhà nhìn thấy hai đứa trẻ cùng nhau trải qua nhiều sóng gió như vậy càng trở nên yêu thương nhau, họ cũng thấy yên lòng. Có điều, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy mà Thượng Tâm vẫn mang bộ dáng tiểu bạch, vết sẹo vừa mới lành liền quên đau, muốn cô trưởng thành thực sự rất là khó.
Cốc Tử Kỳ có đến nhà Thiệu Phi Phàm một lần, không cần anh ta mở miệng, Thiệu Phi Phàm đã đoán ra mục đích của anh ta rồi. Bất quá, cô vợ nhỏ của anh lại không biết gì, ngốc nghếch nhiệt tình tiếp đãi người ta, sau khi Cốc Tử Kỳ mang bao lớn, bao nhỏ vào nhà anh, anh ta liền mở miệng cầu xin tha thứ cho Tự Nãi Tiêm, nói ra rất nhiều nguyên nhân dẫn tới Tự Nãi Tiêm cư xử như vậy, Thiệu Phi Phàm nghe xong thì chỉ thấy buồn cười, nhưng cô vợ nhỏ nhà anh lại tin sái cổ, tràn lan sự đồng tình đối với Tự Nãi Tiêm.
Chờ Cốc Tử Kỳ đi rồi, Thiệu Phi Phàm liền nghiêm mặt, dí ngón tay vào đầu cô, “Anh nói cho em biết, em đừng có nghĩ mình là Thánh Mẫu, muốn cầu xin thì em đi tìm người nhà họ Thần mà cầu xin, anh không đi.”
Thượng Tâm rất là rối rắm, nhưng vừa nghĩ tới Cốc Tử Kỳ tình thâm ý trọng liền mềm lòng. Cắn răng nói, “Tự mình đi thì tự mình đi, không thèm nhờ anh.” Nói xong liền sắp xếp đồ vào túi sách, nhấc chân liền đi ra ngoài.
Thiệu Phi Phàm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải đuổi theo cô.
Đến phòng làm việc của Thần Tri Mặc, anh đứng gọn vào một góc muốn xem kịch vui, quả nhiên, Thần Tri Mặc vừa nghe thấy nha đầu này cầu xin cho Tự Nãi Tiêm liền cả giận, khí thế kia giống như là hận không thể nuốt luôn Thượng Tâm vào bụng. Thượng Tâm rụt cổ, nháy mắt ra hiệu cho Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm lại quay đầu đi, coi như không nhìn thấy gì.
Con thỏ nóng nảy thì cũng biết cắn người. Thượng Tâm bị Thần Tri Mặc nói đến mức không có đường lui, liền mở to mắt, bĩu môi lầm bầm, “Ai chẳng có lúc phạm sai lầm, chị, lúc chị lừa gạt em, em cũng không trách chị mà! Hơn nữa Cốc Tử Kỳ chỉ cầu xin em, nhờ em nói lại với mọi người là từ sau đừng tìm đến Tự Nãi Tiêm gây phiền toái thôi, cũng không cầu xin phục chức cho cô ta, cô ta mất việc đã rất thảm rồi…” Lời còn chưa dứt, Thần Tri Mặc đã tức đến nỗi dựng hết tóc lên rồi.
“Thượng Tâm em đúng là ngu như heo, chị là loại người giống như Tự Nãi Tiêm sao? Hai người Giống nhau sao? Giống nhau sao?” Thần Tri Mặc không biết nói gì chỉ biết đặt ra hàng loạt câu hỏi “giống nhau sao?”, hiển nhiên là bị Thượng Tâm làm cho tổn thương.
Lúc này Thượng Tâm nào dám lên tiếng, hận không thể đem mình co rúc vào trong ghế ngồi.
Khuôn mặt của Thần Tri Mặc lúc đỏ lúc trắng, hít sâu một hơi, cũng không có ý kiến gì để nói với Thượng Tâm nữa. Mở văn kiện ra tiếp tục làm việc, ngay cả nhìn cũng lười không muốn nhìn Thượng Tâm nữa, “Ra ngoài, chị không quản em nữa, sau này em muốn làm thế nào thì làm!”
“Chị” Thượng Tâm biết là Thần Tri Mặc đã đồng ý chuyện cô nói rồi, liền bày ra một bộ dáng yếu ớt tiến lên, “Đừng tức giận, đừng tức giận, buổi tối chị tới nhà em, em làm cơm cho chị ăn được không?”
“Em nấu cơm?” Thần Tri Mặc giương mắt lên nhìn cô, “Không đi, chị sợ sẽ bị độc chết mất.”
Thượng Tâm đỏ mặt lên, “Ý em muốn nói là để cho chồng em nấu.” Cô liếc mắt một cái nhìn Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm mím môi cười, đi tới.
“Đi đi, tôi gọi cả Thượng Phẩm đến nữa.”
Thần Tri Mặc nghe thấy cái tên Thượng Phẩm thì vẻ mặt có hơi chút biến hóa, giọng điệu hung ác đồng ý lời mời của Thiệu Phi Phàm.
Thượng Tâm vừa ra khỏi văn phòng luật sư, liền hung hăng hít mấy ngụm khí, quay đầu lại le lưỡi với Thiệu Phi Phàm, “Chị em có giống lão đại hắc đạo không?”
Thật là có điểm giống. Anh không nhịn được cười cười.
Thượng Tâm cũng cười theo, từ từ nói, “Em nghe mẹ em nói rằng, khi còn bé chị ấy đều cầm súng chơi trò chơi, ông nội Thần muốn bồi dưỡng chị ấy theo con đường kinh doanh, nhưng không biết tại sao chị ấy sau khi trở về từ nước ngoài liền quyết định làm luật sư, ngược lại anh Thần lại học kinh doanh.”
Thiệu Phi Phàm nhìn thấy bộ dáng suy tư của nha đầu kia, thật là có chút nhịn không được cười ra tiếng, cô lớn lên trong nhà họ Thượng, có bối cảnh gần giống với nhà họ Thần, nhưng Thượng Tâm lại trở thành một tiểu bạch như thế này, thật đúng là kỳ tích.
Chuyện Thần Tri Mặc học luật rất dễ giải thích, sau khi Thượng Phẩm vượt cấp lên học năm nhất đ