
Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341599
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1599 lượt.
ại học thì học ngành chính trị và pháp luật, khi đó chị ta cũng cùng lúc tiến vào trường đại học giống Thượng Phẩm, tất nhiên là chị ta sẽ chọn học cùng ngành với người mình thích rồi, nhưng thật đáng tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Thượng Phẩm học luật hai năm, liền vòng qua học kinh doanh, vì muốn quản lí xí nghiệp thay cho vị hôn thê của anh ta.
Duyên phận là một thứ thật khó nói, giống như anh cùng Thượng Tâm, mấy năm trước, cho dù có đánh chết anh, anh cũng không nghĩ mình sẽ lấy một cô vợ nhỏ như vậy, còn cam tâm tình nguyện cưng chiều cô đến hư.
Chỉ có thể nói rằng nhân duyên của con người là do ông trời chỉ định.
“Đi thôi, mời nhiều người đến nhà như vậy, chúng ta phải đến siêu thị một chuyến thôi.”
“Chồng, em muốn ăn đầu cá nấu với ớt.”
“Anh không biết làm.”
“Vậy anh học làm đi, anh thông minh như vậy, học một chút liền biết làm. Món thịt kho tàu chân giò lợn lần trước, không phải là anh chỉ nhìn một chút liền biết làm sao.”
“Vậy thì thử một chút. Đi, đi mua đầu cá thôi.”
Thượng Tâm nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Thiệu Phi Phàm, nhếch lên khóe miệng, không thông minh cũng có điểm tốt của nó, nữ nhân quá thông minh liền rất mệt mỏi, ngốc một chút, tự nhiên là có người đau lòng.
Ngày mùa thu, ánh mặt trời rực rỡ đang dần xuống núi, một người đàn ông anh tuấn mặc cảnh phục, mở cửa xe, một cô gái cười hạnh phúc bước lên xe.
Có một người phụ nữ đứng bên cửa sổ trong một tòa cao ốc, đem hết thảy thu vào trong mắt, bao gồm một màn Thượng Tâm cười nghịch ngợm kia. Chị ta làm sao lại không rõ cơ chứ, một người phụ nữ quá thông minh, quá lí trí không nhất định sẽ tìm được hạnh phúc, hạnh phúc là một thứ rất vi diệu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của thư kí, Thần Tri Mặc liền xoay người ngồi vào bàn làm việc, “Vào đi.”
“Luật sư Thần, có đồng chí Kiểm sát trưởng tìm chị.”
Thư kí nói xong liền rời đi, chỉ một lát sau, liền có một người đàn ông đẩy cửa đi vào, Thần Tri Mặc giương mắt lên nhìn thấy thì không khỏi nhíu mày, “Là anh?”
“Thật không khéo, chính là tôi.” Người đàn ông này rất đẹp trai, cười rực rỡ, thậm chí còn mang theo chút vui đùa, nhưng trong mắt của cô gái ở phía đối diện lại tràn đầy sự chán ghét.
Bắt đầu của mỗi câu chuyện là sự vui vẻ, nhưng có một số chuyện không giống như vậy.
Chuyện xưa …
Năm Thượng Tâm tốt nghiệp đã được định sẵn là sẽ làm văn thư trong cục cảnh sát thành phố. Đây là lần đầu tiên nha đầu này lên tiếng phản đối, cô muốn cùng làm ở một chỗ với Thiệu Phi Phàm, nhưng cô vừa mới mở miệng nói ra thì cả nhà, bao gồm cả Thiệu Phi Phàm đều phản đối. Dựa vào thể chất cùng trí tuệ của Thượng Tâm, nếu như cô làm cảnh sát thật sự, không bị tội phạm uy hiếp thì cũng sẽ cản trở đồng nghiệp thi hành công vụ, vì an toàn của cô và mọi người, tất cả mọi người đều nhất trí phản đối, đồng thời đưa ra cho cô hai lựa chọn, hoặc là ngây ngô ở nhà, hoặc là đến cục cảnh sát làm công việc sửa sang tài liệu. Tất nhiên là Thượng Tâm không muốn ngây ngô ở nhà, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý làm văn thư.
Tốt nghiệp đại học rồi, công việc cũng sắp xếp xong rồi, tiếp theo là bàn đến việc tổ chức hôn lễ. Tuy rằng hai người đã nhận giấy chứng nhận kết hôn được hơn một năm rồi, nhưng không có cô gái nào không mong chờ hôn lễ của mình cả. Nhân lúc Thượng Tâm vẫn chưa đi làm chính thức, cô liền dành tất cả tâm tư vào hôn lễ.
“Thiệu Phi Phàm, phù rể là ai vậy?” Thượng Tâm cắn cắn đầu bút hỏi.
“Cốc Tử Kỳ.”
“Còn có hai người nữa?” Cô dự định sẽ tìm ba phù rể.
Thiệu Phi Phàm khoát tay chặn lại, “Không sợ, vua sói ở đây rồi, còn sợ mấy con sói con sao?” Bộ dáng đắc ý đó làm cho đám mày râu ở đây thật muốn đánh cho anh một trận, bất quá hiển nhiên là con hổ có lá gan chuột nhắt, nghĩ vậy thôi chứ không dám làm. “Kỷ Thành, trong đội của chúng tôi được điều tới một sinh viên tốt nghiệp ngành cảnh sát loại xuất sắc, hình như cũng họ Kỷ, cậu biết không?”
Sắc mặt Kỷ Thành trắng bệch, sẽ không trùng hợp như vậy chứ! Cậu ta cười khan, “Cái đó, cái đó, vừa rồi tôi nói mình muốn cướp cô dâu, đó chỉ là lời nói đùa thôi, đội trưởng Thiệu đừng để bụng làm gì.” Cha của cậu ta mất không ít sức lực mới chạy cho cậu ta vào đội hình cảnh đó, nhưng không ngờ rằng lại đầu quân vào đội của Thiệu Phi Phàm.
Thiệu Phi Phàm cũng cười, “Không sao, không sao, tôi đây đại nhân đại lượng không chấp với tiểu nhân, chờ đến khi cậu đến đội hình cảnh đi làm, tôi nhất định sẽ chiếu cố cậu thật tốt.”
Lời nói này có chút lợi dụng chức quyền nha, Cốc Tử Kỳ đánh anh một quyền, “Đừng có trêu chọc người ta nữa, Kỷ Thành, không phải là Thiệu Phi Phàm muốn gây khó rễ cho cậu đâu, cậu không cần phải sợ.”
“Tôi không sợ, đội trưởng Thiệu đều đối đãi rất tốt với mọi người, đối với người mới lại càng thoải mái, danh tiếng của anh ấy nổi tiếng khắp trường chúng tôi mà.”
Thần Tri Thư thật sự không nghe nổi nữa, giận dữ mắng một câu, “shit, giáo viên trường cậu đều tốt nghiệp tiểu học hay sao vậy hả? Còn