XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nàng Dâu 8x, Mẹ Chồng 6x

Nàng Dâu 8x, Mẹ Chồng 6x

Tác giả: Lý Qúy Trung

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 1341035

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1035 lượt.

bất cứ lúc nào chạm vào nó, nó cũng sẽ rỉ máu như ngày đầu tiên, không thể nào ngăn được. Cô đã tự chữa trị cho mình trong suốt bốn năm, tất cả những cuốn sách sức khỏe tâm lý mà người khác không bao giờ ngó tới trong thư viện đều đã trở thành bác sĩ của cô, cả những tác phẩm văn học đầy tính nhân văn, đầy trí tuệ của loài người cũng trở thành liều thuốc giảm đau cho cô, cô tưởng rằng vết thương của cô đã lành, không còn gây cho cô đau đớn gì nữa, cô tưởng rằng bài thơ cô không biết tên đó giúp cô biết cảm ơn, biết rất nhiều thứ mà những đứa trẻ ở vào độ tuổi cô không thể nào hiểu được, khiến cô học được cách yêu thương và kiên cường, nhưng tại sao mỗi lần đọc nó lên, cô lại thấy nước mắt rơi giàn giụa?
Ánh sáng giúp chúng ta nhìn thấy nhiều thứ
Cũng giúp chúng ta không nhìn thấy nhiều thứ
Nếu như không có đêm đen
Chúng ta sẽ không nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Cho dù là những nỗi đau từng khiến chúng ta khó chịu đựng
Cũng không phải là không có giá trị
Nó có thể giúp ý chí chúng ta kiên định hơn
Nhân cách tư tưởng cũng trưởng thành hơn.
Bởi vậy, khi khó khăn và trắc trở ập đến
Hãy bình tĩnh đối mặt, lạc quan với đời
Đừng tự hành hạ mình trong ánh mắt chế giễu của nhân gian.
Có những câu nói không nặng nề lắm
Nhưng chỉ cần không cẩn thận
Nó sẽ là hòn đá trong tim người khác
Đồng thời, cũng cần rèn luyện bản thân
Đừng dễ dàng để người khác làm tổn thương.
Bạn không thể quyết định chiều dài của cuộc sống, nhưng bạn có thể khiến nó rộng rãi hơn.
Bạn không thể thay đổi thời tiết, nhưng có thể thay đổi tâm trạng mình
Bạn không thể thay đổi dung mạo, nhưng bạn có thể nở nụ cười
Bạn không thể khống chế người khác, nhưng bạn có thể hiểu rõ bản thân
Bạn không thể luôn luôn thắng lợi, nhưng bạn có thể cố hết sức.
Chuyện gì cũng cần biết cảm kích
Cảm kích người đã tổn thương tới bạn, vì họ rèn luyện ý chí cho bạn.
Cảm kích người đã lừa gạt bạn, bởi họ giúp trí tuệ bạn tiến xa hơn.
Cảm kích người làm bạn bị thương, vì họ giúp bạn hoàn thiện nhân cách.
Cảm kích người đã đánh bạn, vì họ khơi dậy ý chí chiến đấu trong bạn.
Cảm kích người đã bỏ rơi bạn, vì họ dạy bạn cách tự lập.
Cảm kích người làm bạn ngã, vì họ khiến đôi chân của bạn cứng cáp hơn.
Cảm kích người chỉ trích bạn, vì họ nhắc nhở bạn về khuyết điểm.
Cảm kích tất cả những người giúp bạn trưởng thành!

Khi Tạ Chí Viễn đẩy cửa bước vào, Doãn Kiếm Lan vừa mới cúp điện thoại, thấy khuôn mặt nổi giận đùng đùng của vợ, Tạ Chí Viễn ngạc nhiên:
- Sao thế? Làm gì mà trông em cứ như ăn phải thuốc súng?
Doãn Kiếm Lan kể sơ qua về chuyện vừa rồi, Tạ Chí Viễn hỏi:
- Sao em lại nói con gái người ta như thế? Lại còn đi tìm mẹ nó nữa?
Doãn Kiếm Lan ghét nhất là chồng lúc nào cũng đứng trên lập trường của người khác để chỉ trích mình:
- Thế thì sao? Em chửi nó đấy, em tìm mẹ nó đấy, ai dám làm gì em?
Tạ Chí Viễn đi lên cầu thang, quay lưng lại phía Doãn Kiếm Lan, nói:
- Em không làm loạn mọi thứ lên thì không vừa lòng phải không? Thôi mặc em! Dù sao em cũng chẳng có việc gì để làm.
Doãn Kiếm Lan không ngờ chồng lại nói mình như thế, nghĩ bụng:
- Được lắm, con nhãi ranh đó còn chưa bước vào cửa nhà mà đã khiến hai vợ chồng mình tranh cãi với nhau, nếu nó về cái nhà này thật thì đúng là không biết đâu mà lường!
Đêm hôm đó, Doãn Kiếm Lan thao thức cả đêm không hề chợp mắt.
Trong cuộc đời mình, Doãn Kiếm Lan luôn là người mạnh mẽ, gặp núi thì mở đường, gặp sông thì bắc cầu, cùng sát cánh bên chồng tới ngày hôm nay, chưa gặp chuyện gì như chuyện này, nói khó không phải, mà dễ cũng chẳng xong, bà không biết những vị phụ huynh có con cái yêu sớm như bà có “cao chiêu” gì để xử lý việc này hay không.
Cả đêm không ngủ được, sáng sớm, Doãn Kiếm Lan mệt mỏi lấy hai cái bánh mì trong tủ lạnh, rồi lại cho sữa vào lò vi sóng hâm nóng lại. Vừa mới định về phòng ngủ thì Tạ Tiểu Dục nhìn thấy bữa sáng đặt trên bàn đã nói:
- Mẹ, mẹ có biết làm món khác không? Bực mình! Lại là bánh mì với sữa! Mẹ không biết đổi món đi à?
Doãn Kiếm Lan vội vàng giải thích:
- Tiểu Dục, tối qua mẹ không ngủ được, con ăn tạm đi.
Tạ Tiểu Dục bĩu môi:
- Lúc nào cũng lý do lý trấu, cho con tiền, con ra ngoài ăn.
Doãn Kiếm Lan nhìn bữa sáng để trên bàn, định nói gì lại thôi, bà biết tính khí của con gái, nếu không đồng ý với nó, chắc chắn nó sẽ không chịu học hành tử tế.
Nhìn theo cái bóng của con, Doãn Kiếm Lan thở dài:
- Oan gia! Không biết kiếp trước mẹ nợ gì chúng mày nữa!
So với con trai thì con gái là nỗi lo lớn nhất của Doãn Kiếm Lan. Từ khi sinh Tạ Tiểu Dục cho tới giờ, Doãn Kiếm Lan có cảm giác bà không tài nào hiểu được tính khí của con bé, sự bướng bỉnh, ngang ngạnh của cô thường khiến bà thấy đau đầu, rõ ràng là con gái do mình sinh ra mà sao cô không có nét nào giống bà hay chồng? Đứa con gái sinh ngoài kế hoạch này giống như một con quỷ nhỏ mà Thượng đế phái xuống để đòi nợ ông bà, lúc nào cũng khiến ông bà phải lo lắng. Hồi được nă