Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nàng Dâu 8x, Mẹ Chồng 6x

Nàng Dâu 8x, Mẹ Chồng 6x

Tác giả: Lý Qúy Trung

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 1341032

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1032 lượt.

ba ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng tới việc học, Lâm Đan Phong lúc đầu cũng vậy, lên lớp không tập trung nghe giảng, trong lòng lúc nào cũng nhớ tới Tạ Siêu Phàm. Kỳ thi tháng đó, thành tích của Lâm Đan Phong tụt dốc thấy rõ, cô giáo chủ nhiệm tìm cô nói chuyện mấy lần, mặc dù cô giáo rất muốn biết nguyên nhân thực sự khiến cô không thi tốt nhưng Lâm Đan Phong vẫn không dám nói thật cho cô giáo biết. Nhưng cô vẫn nhớ như in lời mà cô giáo nói, cô dần dần thử chuyển sự chú ý dành cho Tạ Siêu Phàm sang việc khác, cô còn giao hẹn với Tạ Siêu Phàm, một ngày chỉ được nhắn một tin, thi xem thành tích của ai cao hơn, Tạ Siêu Phàm cũng đồng ý với cô. Cậu cho rằng những gì Lâm Đan Phong nói rất có lý, yêu thì càng phải cố gắng giúp người yêu mình hoàn thành tâm nguyện, cậu hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng và cần thiết của việc Lâm Đan Phong phải thi vào một trường đại học tốt, tầm quan trọng là đối với gia đình Lâm Đan Phong, còn cần thiết là đối với gia đình cậu. Cậu rất khó có thể tưởng tượng ra nếu Lâm Đan Phong không tốt nghiệp ở một trường đại học danh giá thì liệu mẹ cậu có đồng ý cho cô bước chân vào gia đình mình không. Trong lòng Tạ Siêu Phàm, cậu luôn sợ hãi mẹ mình hơn là yêu thương bà, không giống như những đứa trẻ khác được lớn lên cạnh cha mẹ, chúng thường yêu thương bố mẹ hơn là kính sợ. Cậu luôn cảm thấy ở giữa cậu và mẹ có một lớp màn mỏng vô hình ngăn cách, khiến cho trái tim cậu không thể nào gần gũi với trái tim của bà, ngược lại, tình cảm cậu dành cho bà nội lại giống như tình cảm con trai dành cho mẹ, mặc dù mẹ cậu đã ở cạnh cậu hơn mười năm nhưng Tạ Siêu Phàm vẫn cảm thấy trong lòng mẹ, tiền bạc luôn được xếp đằng trước cậu.

Tiểu Phong, mẹ đang ở cổng trường, con có thể ra đây một lát không? Mẹ có chuyện cần nói với con. Lâm Đan Phong đọc tin nhắn của mẹ trên màn hình điện thoại, bèn lén đi ra khỏi phòng học. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì mà mẹ phải tới tận trường tìm cô khi đã muộn thế này.
Ngoài cổng trường, Lâm Đan Phong kinh ngạc khi thấy hai mắt mẹ sưng đỏ, vội vàng nắm lấy tay mẹ, nghe mẹ kể mọi việc, Lâm Đan Phong vừa giận vừa tủi hổ. Cô giận vì Tạ Siêu Phàm đã đi ngược lại lời hứa giữa hai người, để mẹ cậu phát hiện ra bí mật giữa hai người, còn cô thấy tủi hổ là vì mẹ đã đánh mất sự tôn nghiêm của mình trước mặt bao nhiêu người chỉ vì cô.
Cứ như ngồi phải bàn đinh, Doãn Kiếm Lan lập tức nhỏm dậy.
- Bác gái, bác đừng giận, cháu biết cháu với Tạ Siêu Phàm lúc này đều đang trong khoảng thời gian đặc biệt, bọn cháu đã hứa với nhau rồi, sẽ không vì chuyện yêu đương mà làm ảnh hưởng tới việc học.
Doãn Kiếm Lan không ngờ Lâm Đan Phong lại chủ động gọi điện cho mình, con nhóc này đúng là không thể coi thường, giống y như bố nó, dám nghĩ dám làm. Một đứa con gái như thế này, cho dù con trai mình có giỏi giang đến đâu cũng không thể nào là đối thủ của nó, không thể để cho nó có chút ảo tưởng nào được nữa. Doãn Kiếm Lan bình tĩnh lại rồi nói:
- Chuyện của cô với Tiểu Phàm nhà tôi, tôi biết cả rồi, sở dĩ tôi tìm mẹ cô là vì sợ ảnh hưởng đến việc học của cô, nếu cô đã chủ động gọi điện thoại tới cho tôi thì tôi cứ nói thẳng với cô vậy, từ nay về sau, không cho phép cô bám lấy Tiểu Phàm nhà tôi nữa, nếu không tôi sẽ đến thẳng trường, nói chuyện của cô cho lãnh đạo nhà trường biết, chắc cô cũng không hy vọng có kết quả này chứ?
Lâm Đan Phong vốn định giải thích đôi chút cho mẹ của Tạ Siêu Phàm hiểu, khiến bà yên tâm hơn, không ngờ lại càng bị bà uy hiếp hơn:
- Bác gái, sao bác lại nghĩ về chuyện của cháu và Siêu Phàm như thế? Cháu chưa bao giờ có ý định bám lấy anh ấy cả, là anh ấy chủ động muốn kết bạn với cháu.
- Vớ vẩn! Với điều kiện của con trai tôi thì muốn tìm đứa con gái thế nào mà không được? Sao lại tìm một đứa con gái vừa không xinh đẹp vừa có gia đình phức tạp như cô? Mới tí tuổi đầu học cái gì mà không được? Sao lại học theo thói của bố cô, lăng nhăng đa tình!
Lâm Đan Phong cố kìm nước mắt:
- Bác gái, sao bác lại nói như thế? Cháu luôn tưởng rằng bác là một người thông tình đạt lý.
- Thế là tôi đã thông tình đạt lý lắm rồi, nếu không tôi đã tới trường báo cáo, để cho cô không còn mặt mà ngẩng lên nữa! Tôi nói cho cô biết, tránh xa con trai tôi ra, đồ hồ ly tinh!
Lâm Đan Phong nghe câu chửi hằn học của Doãn Kiếm Lan trong điện thoại, không nhịn được nữa, quỳ phịch xuống đường khóc nức nở. Vẫn chưa hết giờ tự học, Lâm Đan Phong biết dáng vẻ của mình hiện nay khó mà quay về phòng học được, cô không muốn để các bạn biết mình vừa mới khóc, cũng không muốn để Tạ Siêu Phàm phát hiện ra điều gì bất thường ở cô, cô phá lệ về phòng sớm, chui mình trong chăn, mở quyển danh ngôn yêu quí của mình ra. Những lời nói của mẹ Tạ Siêu Phàm như những mũi kiếm khơi dậy vết thương mà cô tưởng rằng mình đã che đậy rất kỹ càng, cô tưởng rằng sự chia tay của bố mẹ, những tin đồn không hay về bố sẽ theo thời gian mà được mọi người quên lãng, và bản thân cô cũng sẽ quên nó đi, không hề nghĩ rằng vết thương đó chưa bao giờ lành lại, cũng chưa bao giờ có thể thành sẹo,