
Tác giả: Nhạc Tiểu Nữu
Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341061
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1061 lượt.
cũng chẳng biết nên nói điều gì. Ngày hôm sau, lúc anh sắp đi, cô dường như vẫn còn tức giận, nhưng bây giờ anh yên tâm rồi, cô có thể viết thư cho anh khiến anh rất phấn khởi.
Bình thường anh cũng hay nhớ về đêm tân hôn ấy, nghĩ tới cô vợ xinh đẹp của mình, máu huyết lập tức dồn xuống nửa thân dưới, anh nghi ngờ bản thân mình chắc biến thành sói háo sắc mất. Chu Bảo Cương bắt đầu tự thôi miên bản thân “Sắc bất mê nhân nhân tự mê”
“Sao vậy? Nhớ nhà phải không?”
“Nhàm chán.” Vẫn là Trương Kim Thành, không còn cách nào khác, anh cũng không nên giấu diếm người anh em này, “Thực ra…lần trước về nhà…anh đã kết hôn rồi.”
Trương Kim Thành há hốc miệng.
“Anh nói thật? …..Sao, cô ấy trông thế nào?” Nhìn vẻ mặt ửng đỏ của tên hũ nút này, chắc chắn là thật rồi.
“Rất tốt, tính tình cũng được, biết cách ăn ở với ba mẹ anh, thật ra chị anh cũng có gửi thư đến, nói cô ấy rất được.”
“À, thế anh đối xử với cô ấy ra sao? Hai người…có hay không…chuyện kia?”
“Cút!” Chu Bảo Cương đạp anh ta một cú.
“Hết rồi, liên trưởng tư tưởng không thuần khiết, khẳng định là có làm .” Nói xong anh ta khập khiễng chạy đi, không còn cách nào khác, nhìn ánh mắt liên trưởng như muốn cho anh thêm vài cú nữa.
Chung Linh và Chu Bảo Cầm quyết định cùng nhau hùn vốn. Nhưng mà chuyện lớn như thế này phải được ba mẹ cho phép mới được, vấn đề là ai sẽ đi nói cho hai cụ đây? Chu Bảo Cầm muốn thay cô nói, nhưng cô ngẫm nghĩ, vẫn là cô nói thì tốt hơn. Thế là hai người cùng đến gian phòng phía đông.
“Ba, mẹ, con muốn cùng chị làm một hồi buôn bán nhỏ .”
Nghe vậy, hai ông bà Chu gia sửng sốt.
“Buôn bán cái gì?” Chu Xuân Lai hỏi trước.
“Bọn con dự định bán câu đối , mỗi ngày bọn con sẽ ngồi xe sang chợ ở thị trấn kế bên bán, bán hơn một tháng trước tết thôi ạ.” Chu Bảo Cầm dành trả lời.
“Là con có đúng không, do con giật dây để em dâu con đi làm lái buôn đúng không?”. Ở thời đại này, chỉ có lên cơ quan làm việc mới là công việc chính đáng, còn kinh doanh hộ cá thể sẽ bị khinh thường.
“Cái gì mà con giật dây chứ, là em dâu đề xuất , hơn nữa, hiện tại người ta tiếu bần bất tiếu xướng, chỉ cần không nghèo thì sợ gì người khác khinh thường.”
“Con nhỏ đáng chết này! Mày nói cái gì ? Ba dạy mày như thế đấy hả?” .
“Thật ra, thưa ba mẹ, chỉ có một tháng thôi, không cần nhiều vốn, mà con ở nhà cũng không có việc gì để làm, chi bằng kiếm thêm ít tiền, năm nay tết càng thêm sung túc.”
Chu Xuân Lai không trả lời, ông còn đang cẩn thận suy nghĩ lại.
“Có khi nào lỗ vốn không? Hơn nữa, con tốt nghiệp cao trung sao lại làm việc này?Mất mặt lắm?” Phùng Trân cũng không tán đồng.
“Con có tiền vốn ư?” Chu Xuân Lai hỏi.
“Dạ có, mẹ con đã đưa hết tiền sính lễ cho con ạ.” Điều này làm vợ chồng Chu gia bất ngờ, đây chẳng khác nào bản thân họ không tốn chút tiền nào mà lại cưới được con gái nhà người ta về làm dâu vậy.
“Vậy con cứ làm đi.”
“Ông à?” Phùng Trân nhìn chồng mình khó hiểu, tại sao ông ấy lại đồng ý chuyện này cơ chứ.
“Cứ để chúng nó thử đi, bây giờ thói đời khác xưa rồi, người làm lái buôn cũng không ít, để cho chúng nó thử làm vậy!”
Sự tình cứ thế là xong, ngay cả Chu Bảo Cầm cũng thấy lạ lạ. Chu Bảo Cầm là người nhiệt tình, ngày thứ hai đã quyết định cùng với Chung Linh ngồi xe vào thành phố, nhưng Phùng Trân lo lắng, bảo Đinh Vinh đi chung dù sao thì hai người phụ nữ cũng chưa bao giờ ra khỏi cửa nhà. Chung Linh không lo nhưng mà mẹ chồng cứ dặn đi dặn lại phải giữ tiền cẩn thận, đừng mua nhiều hàng quá, bán không được thì coi như xong.
“Sao ông lại đồng ý ? Chăm chỉ, thành thật ở nhà làm là tốt rồi. Không phải mấy tháng hè ông xây nhà cho người ta cũng kiếm được không ít tiền đấy sao. Tại sao còn để con dâu đi buôn bán, mất mặt quá đi thôi.” Buổi tối Phùng Trân nằm trên giường sưởi trách móc chồng.
“Con cái lớn cả rồi. Hiện tại cuộc sống càng ngày càng nâng cao, người giàu cũng không ít, chúng ta có thể kiếm tiền mấy năm nữa chứ, cho dù chúng nó buôn bán thua lỗ thì chúng nó cũng sẽ biết đường an phận ở nhà làm .”
“Nếu thua lỗ thì phung phí hết bao nhiêu là tiền!”
“Bà cứ mặc kệ, chúng nó đều đã trưởng thành, bà có thể quản lý chúng nó mấy năm nữa hả?.” Phùng Trân ngẫm nghĩ thấy ông nói cũng có lý, đành thở dài một hơi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Chung Linh đã cùng Chu Bảo Cầm và anh rể ngồi xe ngựa vào thôn, tiếp đó ngồi xe vào thành phố, ngồi xe rõng rã suốt ba tiếng đồng hồ. Xe cũ, mùi xăng và khói nồng nặc, nhưng cũng không còn cách nào khác. Đã thế, trên đường càng ngày càng có nhiều người lên xe, đông đúc, chật chội. Chu Bảo Cầm bị say xe nặng, đành phải tựa vào ngực chồng thở yếu ớt.
Ba người đi đến chợ nông mậu, đây là một khu chợ ngoài trời, các gian hàng san sát nhau, có bán đồ đông lạnh như là cá đông lạnh, gà, thịt heo, còn có mấy món ăn thôn quê, có cả những vật dụng hàng ngày, thật khó khăn lắm mới tìm được gian hàng bán câu đối, bao gồm nhiều chủng loại, dạng câu đối, dạng chữ ‘phúc’, dạng tranh tết,… những thứ này Chu Bảo Cầm tuy đều đã thấy qua, như