
Tác giả: Meili
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341052
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1052 lượt.
với cô đây, mọi người hỏi nhau nhé!” Bác sĩ có chút bất mãn nhìn họ, thầm nghĩ, bây giờ quan hệ nam nữ loạn hết cả, cũng không có hứng thú nói tiếp, lắc đầu bỏ đi. Đợi bác sĩ đi xa, Hạ Tiểu Quả từ từ gỡ tay Đồng Phi Phi, im lặng nhìn Kha Nhã Doanh.
“Tiểu Quả, vừa rồi em…”
“Lần trước, mẹ Mạnh Tuần nói Phi Phi lấy thân phận của em giả làm bạn gái của Mạnh Tuần, em nói em hoàn toàn không liên quan. Bây giờ em định nói với anh, vì Phi Phi bị lộ, cho nên em đích thân “giả làm” bạn gái của anh ta?”
“Không phải! Em không…!” Kha Nhã Doanh liên tiếp lắc đầu, nhưng hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào. Cô đang do dự, thư ký của Tổng giám đốc Trương hổn hển chạy tới, nói: “Cô Kha, thật ngại quá, Tổng giám đốc Trương của chúng tôi chiều nay có cuộc họp gấp nên ông ấy đành phải đi trước. Tôi vừa nộp phí, việc này, thực sự rất xin lỗi! Tổng giám đốc Trương nói, hợp đồng đó bất cứ lúc nào anh chị cũng có thể đến ký tại công ty, tôi về trước chuẩn bị! Cô xem sự việc lần này cô có thể về giải thích với Bí thư Kha một tiếng được không? Chúng tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này…”
“Việc này tôi sẽ không để ba tôi biết, chúng ta không nói ra là được. Về việc hợp đồng, lát nữa tôi sẽ cho người của Mạnh Tuần đến gặp Tổng giám đốc Trương, phiền cô rồi!” Kha Nhã Doanh lấy hết tinh thần nói với thư ký của Tổng giám đốc Trương, đợi cô ấy đi xa mới chầm chậm quay đầu, giải thích với Hạ Tiểu Quả và Đồng Phi Phi: “Thức sự lần này em giúp Mạnh Tuần, nhờ mối quan hệ của bố em giới thiệu khách hàng. Phi Phi, cậu hãy đi xem Mạnh Tuần thế nào, tình hình cụ thể lát nữa mình sẽ nói với cậu, được không?”
Đồng Phi Phi nhìn bộ dạng im lặng của Hạ Tiểu Quả, gật đầu. “Ừm, thế mình vào thăm anh ấy, các cậu nói chuyện đi.”
Đồng Phi Phi bước vào phòng bệnh, thấy Mạnh Tuần đang hôn mê. Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, nhìn dây chuyền máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, anh dường như không có được bất kỳ chút sinh khí nào, chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt trắng như tờ giấy, dáng ngủ vô cùng mệt mỏi này, Đồng Phi Phi rốt cuộc không biết anh bị nặng đến mức độ nào, bị ép đến mệt mỏi ra sao, mới trong vài ngày ngắn ngủi, khiến anh suy nhược như thế này. Cô khẽ đặt tay lên mép giường, nhưng không dám chạm vào bàn tay kia. Cô nghĩ đến những câu chất vấn bà Mạnh đã hỏi cô, thực sự muốn ép Mạnh Tuần chết, cô mới cam tâm phải không?
“Mạnh Tuần, anh ấy vì cậu nên mới bị thế này.” Kha Nhã Doanh không biết vào từ lúc nào. Đồng Phi Phi quay đầu, từ trong đáy mắt hiện lên sự tổn thương đến mất hết ý chí: “Vì mình?”
Kha Nhã Doanh gật đầu: “Thực ra, anh ấy cũng không cần phải gấp gáp như vậy. Nhưng anh ấy chính vì cậu cho nên muốn dốc hết sức nhanh chóng làm xong tất cả việc của mình, muốn tạo một lớp bảo vệ an toàn cho cậu. Phi Phi, Mạnh Tuần, anh ấy thực sự có tình cảm rất sâu nặng với cậu! Cậu có thể cho anh ấy một cơ hội không?”
Đồng Phi Phi đờ đẫn. Cô cúi đầu, những ngón tay nắm chặt thành giường, thành giường cứng và lạnh ngắt, sự giá lạnh đó ngấm vào bàn tay cô, chạy thẳng vào tim phổi. Anh như vậy, thực sự vì cô, mới biến thành bộ dạng như vậy.
Cô nắm thành giường lạnh ngắt, không biết lúc này mình muốn nắm giữ điều gì. Cô chỉ có thể nắm chặt thành giường, nếu không nắm chặt, cô sợ mình sẽ khuỵu xuống. Lời nói của bà Mạnh, từng câu từng chữ đang vang lên bên tai cô, cái chết của Quân An như đang diễn ra trước mắt cô. Cô nên biết sớm, nêu hiểu rõ hơn, cô không có tư cách để có được hạnh phúc, từ trước đến nay đều không có.
“Nhã Doanh, cậu không cần khuyên mình.” Đồng Phi Phi ngắt lời Nhã Doanh. “Việc của mình, mình tự biết. Việc lần này, phiền cậu. Nếu thực sự coi mình là bạn bè, hãy giúp mình khuyên Mạnh Tuần, khuyên anh ấy từ bỏ, được không? Nếu anh ấy không đồng ý từ bỏ, vậy mình chỉ có thể rời khỏi nơi này, đến một nơi không bao giờ các cậu tìm thấy mình.”
“Phi Phi!” Kha Nhã Doanh nghe vậy, hai mắt đã đỏ hoe. “Cậu, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy? Cậu muốn ép Mạnh Tuần vào chỗ chết sao?”
Ánh mắt Đồng Phi Phi run run, cô cắn môi, nhìn những vết hằn đỏ vẫn in trong lòng bàn tay, cảm thấy một nỗi đau đang dâng trào tới cổ họng. Cô dùng hết sức mình, mới nén được giọng nói run rẩy, cố trấn tĩnh nói: “Mình chỉ là… muốn anh ấy sống. Nếu mình thực sự ép anh ấy chết, mình sẽ lấy mạng này đền cho anh ấy.”
Khi Kha Nhã Doanh trở về phòng bệnh, mắt Mạnh Tuần sáng lên, nhưng nhìn mãi chỉ có một mình Kha Nhã Doanh, anh dần dần thất vọng, ánh mắt tối lại.
“Phi Phi, cô ấy… cô ấy nói có việc gấp… cho nên… cho nên đã đi trước rồi.” Kha Nhã Doanh nhìn ánh mắt thất vọng tột độ của Mạnh Tuần, lắp bắp giải thích. Mạnh Tuần khẽ bặm môi, như nửa cười, nhưng cuối cùng cũng không giữ nổi, chỉ còn lại sự đau khổ. Nhắm mắt, giọng Mạnh Tuần nhỏ dần, hầu như không ai nghe thấy, Kha Nhã Doanh nhìn khẩu hình miệng anh, mới đoán được anh nói: “Để cô ấy đi.”
Kha Nhã Doanh và Hạ Tiểu Quả thương lượng một lát, vẫn quyết định để cho Tiểu Quả về trước, cô tạm thời ở lại thành ph