
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341278
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1278 lượt.
của ba người ấy.”
“Được thôi.”
Con đường nhỏ hẹp, tay tôi chạm tay nàng đang đi bên cạnh. Vờ như không để ý, tôi vô tư kể. “Đại loại là như vậy, chẳng mấy chốc bước vào kì nghỉ hè nhưng ba người bọn anh vẫn luôn cạnh nhau.”
“Thêm một con vật nữa chứ?”
“Phải, thêm một con vật nữa.”
“Và,” tôi hồi tưởng. “Sang mùa hè, thủy sinh ở đầm nước và bờ kênh bắt đầu sinh trưởng rất nhanh.”
“Chắc đẹp lắm nhỉ?!”
“Đẹp lắm. Nhiều là thủy đầu, rồi sau đó là cỏ thìa, huệ nước, tiếp nữa là thủy khổ mai, thủy phỉ. Cả cải xoong nữa.”
“Em có biết cải xoong.”
“Thật hả?”
“Dạ,” nàng gật đầu.
“Đó là thảo dược. Được dùng trong cả thuốc bắc nữa.”
“Loại trông như cỏ dại mọc ở mọi nơi đấy hả?”
“Trông như cỏ dại mọc ở mọi nơi nhưng mà đúng vậy đấy.”
Nàng khẽ cười. Tôi cũng cười, cảm giác như chúng tôi lại trở nên thân thiết hơn một chút.
“Vì thế,” tôi tiếp tục. “Vào mùa hè ba đứa anh thường đi lấy thủy sinh và nhờ một cửa hàng cá nhiệt đới quen biết bán hộ. Mặc dù không được là bao.”
“Cả cải xoong cũng bán được ạ?”
Tôi cười gượng, lắc đầu, “Cái đấy thì không. Trong những loài vừa nói đến, ở cửa hàng người ta chỉ bán cỏ thìa và thủy phỉ. Diệp tài hồng nữa.”
“Diệp tài hồng ạ?”
“Đúng vậy. Tên khoa học của nó là Ludwigia Ovalis.” Tôi cứ ngờ ngợ là mình vừa nhắc đến cái tên này dạo gần đây thôi, nhưng chưa nhớ ra ngay được là lúc nào.
“Có một cái đầm thả đầy diệp tài hồng. Những cây diệp tài hồng mọng nước mọc san sát nhau dọc theo viền ao. Chỗ đó cũng trở thành nơi yêu thích của Karin.”
“Nơi đấy chắc phải tuyệt lắm nhỉ?”
“Ừ. Những ngày hè nóng nực mà ra đầm ngâm chân thì đúng là thiên đường. Ở đó còn có nhiều bóng cây, ngủ trưa thì tuyệt vời.”
“Có vẻ vui nhỉ!” Misaki nói rồi ngước nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh. Những tia nắng xuyên qua tán cây đang nhảy nhót trên mặt nàng.
“Ừ vui lắm. À, thế nhưng cái đầm sâu đó nguy hiểm hơn anh nghĩ. Yuji bảo có lần suýt chết đuối ở đấy.”
“Anh ấy không sao đúng không?”
“Ừ, hình như là hồi Yuji mới học lớp ba thì phải. Thân hình bé tí bé tẹo. Nhờ vậy mà một cậu lớp năm đi ngang qua, dù hơi nhỏ người nhưng cậu ta cũng xoay xở kéo được Yuji lên bờ.”
“Nhỏ người cũng có lợi đấy nhỉ?”
“Dĩ nhiên.”
Nhìn tôi nói với vẻ khẳng định chắc nịch, Misaki cười vui sướng.
“Đấy chuyện là như thế. Nhưng Yuji uống khá nhiều nước và bất tỉnh…”
Bấy giờ cậu đã gặp một giấc mơ kì lạ. Yuji người ướt nhẹp đang khóc bên cạnh đầm nước, không biết đường về nhà, không biết phải làm sao, cậu trở nên bất an. Bỗng một cô bé đã xuất hiện trước mặt tự bao giờ. Cô bé xấp xỉ tuổi cậu. Xinh xắn với làn da trắng. Cô bé hỏi, “Này, cậu không biết đường về nên khóc phải không?”
Yuji gật đầu lia lịa, thấy vậy cô bé đưa tay ra đỡ cậu đứng dậy, “Đằng này. Chúng ta đi thôi.”
Cậu cứ thế để cô bé dắt tay đi, chẳng mấy chốc đã tới lối ra vào của khu vành đai xanh quen thuộc.
“Phía trước là đường về nhà cậu đấy. Cậu có đi được một mình không?” Yuji gật đầu, cô bé bèn buông tay và ấn nhẹ vào vai cậu. “Tạm biệt nhé! Cậu không được quay lại đây nữa đâu.”
Yuji cảm ơn rồi bước chân về phía khu rừng mờ tối. Ngoảnh mặt lại, cô bé vẫn đứng ở đó. Với ánh sáng làm viền xung quanh, trông cô như một thiên thần. Yuji kể với tôi, “Khi mở mắt ra, tớ thấy mình đang ở trong bệnh viện. Họ bảo tớ đã bất tỉnh khá lâu. Bố vừa ôm tớ vừa khóc.” Rồi cậu tiếp tục, “Vào lớp năm, lần đầu tiên tớ với Karin học chung một lớp. Trông thấy Karin, tớ đã vô cùng kinh ngạc. Bởi vì trông cô ấy giống hệt thiên thần mà tớ gặp hôm đó.”
“Thế Karin bảo sao?” Tôi hỏi.
“Cô ấy cười. Bảo rằng: Nếu tớ mà là thiên thần thì thiên đình có lẽ thiếu nhân công trầm trọng. Nên mới đi thuê một đứa chua ngoa thô tục như tớ. ”
“Thế không biết thiên thần mà anh Yuji nhìn thấy là ai nhỉ?”
“Chà, vì là mơ nên kí ức cũng mờ nhạt lắm. Biết đâu kí ức lại biến tướng thành câu chuyện này cũng nên.”
“Chuyện nghĩ thiên thần là chị Karin ấy à?”
“Ừ.”
“Vậy chắc chị Karin phải xinh đẹp như thiên thần ấy nhỉ?”
Nói sao đây? Một cô bé mặc chiếc áo quân đội quá khổ với bộ nẹp răng lấp lánh liệu có thể gọi là thiên thần được không? Với tôi thì trông Misaki vẫn giống thiên thần hơn.
Hai chúng tôi tiến sâu vào rừng. Một ngôi nhà cũ kĩ dùng để nghỉ chân nằm yên lặng ở đó.
Trên chiếc bàn gõ có rất nhiều hình vẽ, chiếm phần lớn là hình ô đôi[16'> vạch bằng nét bút nguệch ngoạc. Tính đến giờ đã có bao nhiêu cặp đôi ghé qua chỗ này nhi? Tất cả các cặp viết tên vào đây mà vẫn đang bên nhau thì tốt biết bao, tôi đã nghĩ như vậy.
[16'> Là một kiểu vẽ thể hiện tình yêu, một chiếc ô được vẽ bằng các đường đơn giản rồi viết tên hai người vào hai bên.
Câu chuyện tiếp tục.
“Ban đêm thì bắt đom đóm. Đêm xuống, ba đứa anh sẽ tập trung ở đằng sau trường rồi cùng ra song nhỏ. Mang theo đèn pin.”
“Không sợ ạ?”
“Hơi hơi. Thế nhưng, nói sao nhỉ, đi trong đêm với hai người đó là trải nghiệm cực kì hồi hộp. Và hồi hộp đã chế ngự sợ hãi.”
Là nhờ có Karin, đi cùng cô nàng thì chẳng sợ gì bóng đêm, nhưng tôi