XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341279

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1279 lượt.

chỉ giữ lại trong lòng, không dám nói ra.
“Đến đầm, bọn anh tắt đèn pin và ngồi xuống cỏ. Từ phía đầm có một con sông nhỏ chảy ra, xung quanh nhảy nhót rất nhiều ánh sáng. Là thứ ánh sáng mềm mại, dịu dàng. Trông như đang thở, thoắt biến mất rồi lại lấp lánh.”
“Nghe như bụi tuyết ấy nhỉ?”
“Bụi tuyết?”
Nàng “dạ” rồi nói tiếp, “Tên tác phẩm của Junichiro Tanizaki.”
“À tiểu thuyết hả? Anh chưa đọc bao giờ.”
“Không sao mà,” nàng trấn an. “Em chỉ nói thế thôi.”
Chúng tôi đi hết khu rừng, ra bờ hồ. Trong hồ có thả cá hồi. Tôi mua chai nước chanh có ga ở máy bán hàng tự động và ngồi xuống chiếc ghế dài màu đỏ ghi chữ Coco-cola.
Uống một ngụm nước, tôi chợt nhớ ra. “Đúng rồi, anh còn nhớ có chuyện như thế này nữa.”
Ngày 16 tháng tám là sinh nhật Karin.
“Sinh nhật Karin chúng mình tặng gì?” Yuji hỏi tôi. Mặc độc chiếc quần đùi, chúng tôi đang nằm sấp phơi nắng bên cạnh Đầm Quả Bầu.
Hai đứa chúng tôi bôi cho nhau kem chống nắng coppertone, lọ kem vứt ngoài bãi rác đã lâu nên ngập mùi nước cốt dừa. (Sau đó cả hai đứa tôi đều bị viêm da đỏ ửng, khổ sở vô cùng, thậm chí Yuji còn sốt rồi ngủ li bì).
“Karin thích cái gì nhỉ?”
Tôi vừa hỏi Yuji đã trả lời ngay lập tức.
“Những đồ đẹp.”
“Những đồ đẹp?”
“Ừ. Những thứ lấp la lấp lánh, hay những thứ có màu sắc sặc sỡ.”
“Ví dụ như?”
Xem nào, Yuji ngước nhìn lên phía không gian trước trán mình.
“Cậu ấy thích thủy tinh. Ví dụ như lọ nước hoa hay đồ trang trí nho nhỏ. Có thể cả hạt vòng nữa.”
“Thế thì cũng ra dáng con gái đấy chứ hả?”
Nghe tôi nói vậy, Yuji trầm ngâm một lát rồi đồng tình. “Công nhận nhỉ! Cũng giống con gái đấy chứ.” Rồi cậu ta tiếp tục, “Nhưng Karin là con gái cơ mà.”
“Ừ, biết là thế.”
Biết là thế nhưng lại bất ngờ. Cô nàng ăn vận như con trai, cử chỉ cũng như con trai. Vậy nên tôi đã nghĩ rằng cô nàng cũng phải là chủ nhân của những sở thích giống như một cậu con trai. Tuy nhiên khi nghe bảo cô nàng thích những thứ như một cô gái thực thụ, tôi cũng mang máng nhận ra rằng con người Karin có thể khác với vẻ bề ngoài. Thế giới không đơn giản như tôi nghĩ.
“Karin ấy, mang bộ dạng như vậy khoảng từ bao giờ?”
“Hình như là khoảng một năm trước thì phải.”
Yuji tháo cặp kính ra, giơ về phía ánh nắng. Vết hằn của gọng kính vẫn còn in trên mặt. Tôi chỉ cho cậu ta rằng nên bỏ kính ra. Yuji gật đầu đoạn đặt kính xuống bãi cỏ.
“Cậu ấy cắt tóc ngắn từ khi vào lớp sáu thì phải.” Yuji nói. “Trước đó là tóc dài. Cậu ấy còn mặc váy ngắn nữa cơ.”
“Karin mặc váy ngắn!?”
“Ừ, trông hợp lắm. Hồi đó chẳng mấy khi cậu ấy mở miệng.”
“Các cậu cùng lớp với nhau hả?”
“Ừ, cùng lớp năm và lớp sáu.”
“Thế thành bạn bè từ bao giờ?”
“Khoảng cuối lớp sáu. Có một tên đáng ghét. Karin đã nói chuyện với hắn giúp tớ.”
“Bằng lời?”
“Không, bằng chân tay.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
Chúng tôi kéo chiếc quần đùi xuống để so sánh tình trạng cháy nắng. Vì cả hai đứa đều trắng nên phần cháy nắng bị nhuộm thành màu đỏ son đau rát.
“Kể từ lúc đó, bọn tớ bắt đầu ở bên cạnh nhau.”
Dù sao thì tôi cũng đã hiểu ra rằng không phải ngay từ lúc sinh ra Karin đã mặc áo quân đội. Cô nàng ăn mặc như vậy chắc có lí do.
“Vậy giờ sao nhỉ?” Yuji hỏi. “Tặng cái gì bây giờ?”
Có lẽ sẽ là một thứ lấp la lấp lánh, hay một thứ có màu sắc sặc sỡ, nhưng cụ thể nó sẽ là cái gì thì tôi chưa nảy ra ý tưởng nào hay ho.
Sau khi bị cái nóng luộc chín, chúng tôi nhảy xuống nước làm mát toàn thân, rồi mặc quần áo và bỏ lại Đầm Quả Bầu phía sau. Mặt cả hai đỏ bừng đến phát ghê.
Ngày hôm sau không thấy bóng dáng Yuji ở Đầm Quả Bầu. Cũng chẳng phải hẹn trước nên tôi không bận tâm, về sau hỏi Yuji thì nghe bảo lúc đó cậu ta đang sốt, rên ư ử. “Tớ gặp trận sốt khủng khiếp lắm.”
Cuối cùng ba ngày sau tôi cũng gặp Yuji, trông mặt cậu gầy rộc.
“Tớ không bao giờ dám phơi nắng nữa đâu,” cậu ta kêu ca. “Cậu bảo rám nắng ở chỗ nào? Đúng là chẳng được tác dụng gì cả.”
Sau đó cậu ta nói “Đây,” và đưa cho tôi cái túi ni lông. “Đây là thứ lấp lánh. Quà sinh nhật của Karin.”
Tôi nhìn vào bên trong túi, quả nhiên trong đó đựng đầy những thứ lấp lánh.
“Hầu hết là bi ve. Tớ sưu tầm mãi đấy.”
“Cái này là gì?” Tôi nói rồi nhặt khối đa diện trong suốt nằm lăn trong các viên bi ve lên xem.
“À, đó là thấu kính ngũ giác.”
“Thấu kính ngũ giác?”
“Ừ, có chiếc máy ảnh vứt ở bãi rác, tớ tháo tung ra xem thì nhặt được cái này. Đẹp đúng không? Tớ mài cũng khá kĩ đấy. Có cả thứ gì trông kì kì sơn lên đó tớ cũng cạo đi rồi.”
Tôi giơ khối đa diện ra ánh sáng.
“Thấu kính…”
“Hình ngũ giác. Bố tớ bảo tớ đấy.”
“Karin chắc sẽ vui lắm.”
“Nhất định là thế.”
“A!”
“Dạ? Gì cơ ạ?”
“Không, không có gì.”
Thế nhưng, không phải là không có gì.
Giờ tôi đã nhận ra. Cái khối đa diện mà Morikawa Suzune đeo trên cổ. Nó là thấu kính ngũ giác. Hôm trước nhìn kĩ nó, điều khiến tôi cảm thấy xao động chính là kí ức của mười lăm năm xa xôi.
Mà không… giờ mà khẳng định như thế vẫn còn sớm. Đúng là một khối đa diện rất giống nh