
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341285
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1285 lượt.
rượu Vintage nữa cơ mà.”
“Ái chà chà,” cô bảo. “Trẻ em mà uống rượu sẽ bị la đấy nhé.”
“Không sao. Vì tất cả mọi người trên thế gian này đều ở tuổi teen mà.”
“À, đúng vậy nhỉ.”
“Anh uống trà không?” Cô hỏi.
“Được đấy. Trà ô long quế hoa nhỉ?”
“Yes,” cô nói đoạn với tay tới cái bình đặt trên bàn cà phê phía sau lưng. Vừa rót vào cốc, cô vừa nheo mắt nói, “Thơm quá”
“À nhắc đến mùi thơm mới nhớ.” Tôi lấy từ trong túi áo ra một lo thủy tinh sẫm màu. “Tinh dầu thiên nhiên Misaki tặng đấy. Bảo là cho Karin.”
“Hả? Vì sao?”
“Hôm trước, lúc quyết định ngày giờ hẹn hò tôi đã nói chuyện với cô ấy. Tôi bảo có một cô nhân viên mới vào, cô ấy thích mùi hoa hồng.”
“Anh đã nói chuyện về tôi ấy hả?”
“Ừ thì… giấu cũng không hay mà.”
Cô cầm cốc trà trên tay rồi tiến về phía tôi. Tôi đưa cho cô lọ tinh dầu đổi lấy trà.
“Thấy cô ấy bảo là hoa hồng Bulgaria.”
Cô vừa ngắm nhìn chăm chú lọ thủy tinh màu xanh cô ban vừa mỉm cười vẻ vui sướng. “Đẹp quá. Những đồ đựng bằng thủy tinh như thế này là những thứ tôi thích.”
“Cô ngửi mùi thử xem.”
Gật đầu bảo ừ, cô mở chiếc nắp màu hồng, đưa lại gần mũi. “Ôi, mùi hương tuyệt quá. Ngọt ngào lắm.” Cô nhắm mắt, đắm chìm trong mùi hương hoa hồng Bulgaria. Rồi đột ngột mở mắt nhìn tôi. “Vừa nãy anh nói gì cơ?”
“Vừa nãy?”
“Tinh dầu thiên nhiên Misaki tặng đấy… Sau đó là gì?”
Tôi nhìn cô với khuôn mặt như muốn nói à-chuyện-đó-hả, “Tôi bảo là, để cho Karin.”
“Là ai vậy?”
“Là cô. Vừa nãy cô đâu có phủ định phải không nào?”
Cô chăm chú nhìn vào mặt tôi khoảng mười giây. Lúc đầu tôi nở nụ cười gượng gạo, cuối cùng vì xấu hổ, tôi cúi mặt xuống.
“Cuối cùng cậu đã nhận ra.” Cô nói.
Phải, cuối cùng tôi đã nhận ra. Cô nhân viên của cửa hàng tôi là người tôi đã trao nụ hôn đầu.
“Cậu nhận ra khi nào?” Nghe kĩ, đó đúng là giọng của Karin.
“Tớ kể cho Misaki nghe chuyện hồi trung học cơ sở.” Tôi nói. “Lúc đó, câu chuyện chuyển sang món quà tặng cho Karin ngày sinh nhật.”
Cái này nhỉ? Karin nói rồi lấy từ ngực ra viên thấu kính ngũ giác.
“Thì ra đúng là như vậy.”
“Đúng mà. Cả mấy viên bi ve tớ vẫn còn giữ cẩn thận.”
“Rồi tiếp đến là bài hát Funiculi Funicula.”
“Funiculi Funicula là sao?”
“Là bài hát lúc nào cậu cũng hát đấy. Cậu ngân nga khi tâm trạng tốt.”
“À, cậu bảo thế tớ mới để ý. Chiếc quần của con ma phải không?”
“Ừ ừ.”
Cô nàng khoanh tay, khom lưng đoạn tiến sát vào mặt tôi. “Mà, cho dù thế đi nữa thì cậu cũng đúng là một kẻ lạnh lùng.”
“Lạnh lùng gì cơ?”
“Gì cơ à, chẳng phải cậu quên sạch mọi chuyện về tớ sao?”
“Thì tại cậu chẳng nói gì cả.”
“Tại tớ nghĩ không cần phải nói.”
“Cậu lại còn bảo cậu xem thông tin tuyển dụng.”
“À, cái đó thì là thật. Tớ đến thăm thì cậu đang tuyển người. Cả chuyện tớ bỏ nghề người mẫu cũng là thật.”
“Lúc ấy cậu tự nói ra có tốt không.”
“Thì tớ cũng cứng đầu mà. Cậu hoàn toàn chẳng nhớ gì cả. Tớ đã nghĩ thế này thì đi luôn cho rồi.”
“Biết là vậy nhưng mà…” Giọng tôi nhỏ dần. “Cả cách nói chuyện của cậu cũng khác so với hồi trước.”
“Thế thì, tớ phải nói như thế này hả?” Cô nàng thả tay ra đoạn duỗi thẳng lưng. “Ê Satoshi, lâu lắm không gặp cậu. Cậu chẳng thay đổi tí nào cả.”
“Phải. Chính là nó.”
“Hừm,” Karin khịt mũi. “Trông thế này thôi, tớ cũng là tiểu thư đấy chứ. Sao có thể ăn nói kiểu đàn ông đó được.”
“Chà,” tôi buột miệng buông tiếng thở dài. “Thân thương quá. Một Karin không lẫn vào đâu được.”
Cô chùi bàn tay phải vào áo sơ mi đoạn chìa ra phía tôi. “Lại lần nữa nhé!” Karin nói. “Lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Tôi nắm lấy tay Karin. “Lâu quá rồi. Tớ nhớ cậu lắm.”
Karin nhận xét, “Cứ như trở lại điểm xuất phát ấy. Bỏ nghề người mẫu, tớ có nhiều thời gian hơn, hay mình thử quay lại nơi mình đã từ đó ra đi, tớ đã nghĩ như thế.”
“Cậu tìm chỗ tớ giỏi nhỉ?”
“Cũng khá vất vả. Cậu chuyển nhà những năm lần cơ mà. Cậu còn vay tiền tín dụng đen nữa hả?”
Bắt chước Karin, tôi thử nhướn lông mày bên trái lên. Tỏ vẻ như muốn nói rằng làm-gì-có-chuyện-đó.
“Mà thôi, bỏ qua.” Cô nói. “Cuối cùng tớ cũng tìm được tới nơi, cậu không có ở nhà. Đợi dài cả cổ, rốt cuộc đến lúc gặp cậu cũng chẳng nhớ ra.”
Karin buông tiếng thở dài thườn thượt và nhìn tôi với ánh mắt hăm dọa. Tôi không hề run sợ mà mỉm cười với cô. “Mười lăm năm rồi mà. Con người thay đổi mà kí ức cũng mờ nhạt đi.”
“Tớ thay đổi?” Cô hỏi.
“Có lẽ. Hàm răng cậu đẹp hơn, cậu còn cao hơn nữa chứ.”
Cô vẫn im lặng nhìn chăm chăm vào tôi như ngụ ý “Còn câu gì nữa cơ mà.”
“À, thêm nữa là cậu còn trở thành một thiếu nữ duyên dáng.”
“Cảm ơn.” Cô cúi đầu đầy khách sáo rồi nói với tôi bằng giọng chẳng có vẻ gì là biết ơn.
“Thế là đủ rồi còn gì?” Tôi nói. “Xin lỗi vì tớ đã không thể nhớ được, nhưng nói dối suốt từ đầu tới giờ là cậu đấy nhé.” Và bổ sung, “Lại còn đổi cả tên nữa.”
“Morikawa là họ bên mẹ tớ.” Cô nói. “Còn Suzune là tên chị gái tớ.”
“Chị gái? Karin là con một cơ mà?”
“Tớ có chị. Chị tớ mất hồi tớ lên chín.”
À, vậy hả, tôi lẩm bẩm tro